
nói: “Vừa rồi ta
ghé qua chỗ Thanh Lôi, nàng ấy bảo chuyện này là có thực. Ngày xưa, trước khi
vào cung Thanh Lôi thường nghe trong tướng phủ tiếng tiêu sáo hòa tấu, hôm nay
mới biết tiếng tiêu là của Tử Ly. Lý Thanh La ba năm trước tháo hôn cũng là
giả. Với tính cách Lý tướng ông ta có thể không thoái hôn, nhưng cũng không
nóng vội gả con gái, con cáo này muốn đợi xem kết quả, muốn trước sau không có
kẽ hở”.
Vương Yến Hồi đột nhiên
hỏi: “Hôm nay phụ hoàng thế nào?”.
“Nôn ra máu, nửa hôn mê”.
“Điện hạ, thiếp đã bàn
bạc với phụ thân, theo dõi chặt chẽ động tĩnh các nơi. Tứ hoàng đệ tất sắp trở
về Phong thành, đại quân Đông lộ và đội quân bảo vệ Phong thành phải luôn chuẩn
bị sẵn sàng. Theo thiếp, cũng chỉ nội trong mười ngày tới”.
Thái tử thở dài: “Thế lực
tương đương, trận này không dễ đánh”.
Vương Yến Hồi cười nhẹ
nhàng: “Chàng đừng quên, An Thanh vương mặc dù mưu cao, nhưng trong tay không
có binh lực, khác gì hổ bị bẻ nanh? Chỉ cần chứng thực quan hệ giữa tứ hoàng tử
và Lý Thanh La, Bình Nam vương và lão vương gia sao có thể nuốt trôi mối nhục
lớn này, đâu còn ủng hộ Tử Ly? Không cần ông ta giúp, chỉ cần ông ta án binh
bất động là chúng ta đã thắng. Nếu Bình Nam vương muốn ra tay, cứ để y và tứ
hoàng đệ đấu với nhau. Chỉ có điều lòng thiếp vẫn thấy không yên, Lý Thanh La
thoái hôn vào lúc này, trước sau vẫn không làm thiếp yên tâm”.
Thái tử tức giận nói:
“Bất luận thật giả thế nào, đều phải giữ nàng ta trong cung, với ai cũng tốt”.
“Không, để nàng ta đến
phủ Ly Thân vương. Thiếp rất muốn xem Lý Thanh La và Thiên Lâm tỷ tỷ của nàng
ta chạm mặt nhau thế nào, cho người theo dõi chặt, cơ hội xuất cung thế này về
sau không còn nhiều, chờ xem động tĩnh của nàng ta”. Vương Yến Hồi không biết
chắc thái độ của A La. Câu chuyện này xem ra là thật, quan hệ nhân quả, lý giải
của nàng nghe cũng thuận tai. Vẻ đẹp khác thường của Lý Thanh La sau ba năm mất
tích vốn đã như không thật, nếu có những cái không thật nào khác cũng không có
gì là lạ. Ngơ ngẩn suy tính hồi lâu, cuối cùng Vương Yến Hồi ra một quyết định.
Ra khỏi cung trở về tướng phủ, A La lần lượt điểm lại từng sự việc vừa diễn ra
ở Đông cung. Có lẽ họ bảy phần tin ba phần ngờ. Vậy thì khi nàng đến gặp Cố
Thiên Lâm, cũng không thể để Thiên Lâm phát hiện ra điều gì, càng không thể
tiếp xúc với An Thanh vương. Tốt nhất sau khi đến Ly Thân vương phủ nàng sẽ trở
về nhà và ngoan ngoãn chờ đợi.
Nhưng ngộ nhỡ họ triệu
vào cung làm thế nào để từ chối? A La nghĩ, sự hy sinh lần này quá lớn, không
cẩn thận mất mạng như chơi. Nàng rất hận, Lưu Giác, nếu thiếp có mệnh hệ gì,
chàng cùng lão vương gia cáo già đập đầu vào tường chết cho xong!
Nàng trang điểm qua loa,
ra cửa, không cho Lưu Anh đi cùng: “Lưu Anh, chủ ngươi bây giờ đi gặp tình
địch, ngươi không cần đi theo, tốt nhất nên giúp ta vẽ sơ đồ trong cung, sau
này biết đâu có lúc dùng đến”.
Lưu Anh đã được nghe A La
kể chuyện vừa xảy ra trong Đông cung, cúi đầu cười: “Vâng, chúc tiểu thư và Ly
Thân vương phi hòa khí, sau này tỷ muội tình thâm!”.
A La trợn mắt: “Ngươi
không sợ Bình Nam vương ghen hả?”.
“Chủ của tiểu nhân bây
giờ là tiểu thư! Huống hồ tiểu vương gia ức hiếp tiểu nhân suốt hơn hai chục
năm, để vương gia ghen một chút cũng tốt cho sức khỏe!”. Lưu Anh cười nói, bụng
nghĩ, Lưu Giác sao có thể ghen, tiểu vương gia tuyệt đối không ghen, chỉ có
đau, đau lòng! Không biết sau khi trở về sẽ trút giận lên đầu lão gia như thế
nào?
Người hầu đưa A La vào
phủ Ly Thân vương, vừa bước vào chính đường đã ngẩn người. “Đây là bức họa
vương gia cất giữ mà ta lén lấy xem”. Cố Thiên Lâm nhìn bức tranh ngơ ngẩn:
“Mới thoạt nhìn, ta vô cùng sung sướng, tưởng là chàng nặng tình với ta như
vậy. Nhìn lại lần nữa, ta như rơi xuống đáy vực. Tam tiểu thư, người trong bức
họa hóa ra là muội”.
Thiên Lâm quay người nhìn
A La: “Tiểu a hoàn của tướng phủ trong Đào hoa yến lần đó, cô gái nhỏ thông
minh đã nhận ra ta khi ta cũng đóng giả a hoàn thì ra chính là tam tiểu thư
tướng phủ”. Một tiếng thở dài rất nhẹ tựa hồ không thể nhận ra, “Ta suy nghĩ
mãi, mới biết trong bức họa Bình Nam vương vẽ ta, đôi mắt lóng lánh như thủy
tinh chính là đôi mắt của tam tiểu thư tướng phủ”.
A La nhất thời không biết
nói sao. Lưu Giác từng nói chàng vẽ bức họa Cố Thiên Lâm, nhưng lại vô tình vẽ
mắt nàng trong đó. Chàng ngày đêm ngắm đôi mắt này ư? Khi nghe chàng kể không
nhận ra, bây giờ nhìn nàng mới thấy lòng đau nhói từng cơn, cảm động rưng rưng.
Cố Thiên Lâm đã đi đến
trước mặt nàng: “Mắt nàng rất đẹp, thực ra không chỉ đôi mắt, cả con người nàng
đều rất đẹp. Hồi xưa mái bờm che lấp nửa mặt, dung mạo thế nào cũng khó nhận
ra, nhưng chỉ như vậy đã khiến vương gia say mê điên đảo. Ba năm rồi, muội biết
không? Chàng đi Biên thành ba năm, không hề trở về nhìn ta một lần!”. Cố Thiên
Lâm cố giữ bình tĩnh, nhưng không sao kìm nổi, giọng vẫn run run.
“Thiên Lâm tỷ tỷ, bức họa
này là do Bình Nam vương vẽ, về sau, về sau tỷ với Tử... à với tứ hoàng tử
thành thân, Bình Nam vương cảm