
g
đệ!”.
Ba người mải chuyện không
chú ý, thái tử đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, tâm trạng đang ngơ ngẩn bàng
hoàng, oán hờn, đau buồn, thất vọng đan xen. Chàng đứng đó thanh tú trong màn
đêm, muốn cười mà không thể.
Thì ra là nàng ta? Hai
mắt chàng sâu như đêm tối, ẩn chứa nỗi buồn không gì hóa giải. Năm xưa trong dạ
yến thấy Cố Thiên Lâm thanh khiết như hoa lan, cảm thấy đó là một thanh nữ tao
nhã, nhưng khi nghe khúc “Thu thủy” chàng lại bị hấp dẫn bởi khí phách hào
sảng, tâm hồn lộng gió, chí gửi bốn phương của người chơi đàn, thầm nghĩ chỉ có
người con gái hồn nhiên, lòng không toan tính như vậy mới xứng là tri âm của
mình. Chàng lặng lẽ bước từng bước nhỏ, lòng xiết bao kinh ngạc, ngay từ thuở
ấu thơ chàng đã học cách tự kìm chế, văn võ đều gắng sức chuyên cần, không ai
biết sâu trong lòng, thực ra chàng muôn phần ngưỡng mộ không khí đầm ấm gia
đình. Hồi đó chàng đã nghĩ, nếu có một người con gái như vậy làm bạn, cuộc sống
vương cung của chàng tuy căng thẳng nặng nề với bao trọng trách, bổn phận nhưng
cũng sẽ có niềm vui.
Càng tự khắc chế thì lại
càng khao khát được tự do cất cánh. Cho nên chàng không do dự chọn ngay Thanh
Lôi. Thanh Lôi xinh đẹp, dịu hiền, đối với chàng luôn một khối tình sâu, tuy
nhiên, Thanh Lôi lại không chơi khúc “Thu thủy” nữa. Nàng bảo, Thanh Lôi giờ
không còn tâm trạng năm xưa, chơi nhiều sẽ nhàm khiến điện hạ thất vọng.
Chàng hiểu, tiếng đàn là
thế, đâu phải lúc nào cũng một tâm trạng. Cho dù mẫu hậu một mực muốn chàng lấy
Vương Yến Hồi cháu mình, con gái Vương thái úy làm chính phi, chàng cũng chấp
nhận. Chàng nghĩ, ngôi báu tất sẽ thuộc về chàng, nếu không nỗ lực bao năm sẽ
thành uổng công, hùng tâm tráng chí khó bề thực hiện. Muốn được vương vị chàng
phải dựa vào nhà họ Vương. Nhưng đồng thời chàng cũng lấy Thanh Lôi và rất sủng
ái nàng.
Nhưng hôm nay chàng mới
nhận ra, người con gái say mê thu thủy trường thiên, đắm say bầu trời biển
khoáng đạt bao la thì ra là nàng ấy.
Nàng ấy đẹp đến độ khiến
chàng thất kinh sững sờ, tiếng đàn của nàng khiến tim chàng rung động, bồi hồi.
Tuy nhiên, lần nào chàng cũng đều bị lỡ. Hôm nay, nàng ấy không chỉ không muốn
lấy Bình Nam vương mà lòng nàng ấy còn hướng về tứ hoàng đệ của chàng.
Chàng từ từ nắm chặt nắm
đấm, nỗi hận bùng lên. Chàng là thái tử, đương nhiên sẽ là hoàng đế tương lai,
vậy mà cho dù mọi việc triều chính chàng làm tốt đến đâu, tuy được khen ngợi,
nhưng ánh mắt phụ hoàng nhìn chàng vẫn không chút ấm áp. Tử Ly chẳng qua là
vương tử nhàn nhã, chính sự quan trọng không hề tham gia, chỉ làm những việc
lặt vặt, nhưng chỉ cần Tử Ly làm được một chút việc cỏn con, phụ hoàng dù không
khen, nhưng ánh mắt chan chứa ân tình. Không phải phụ hoàng không yêu chàng,
nhưng tình thương yêu tràn trề trong lòng chưa bao giờ dành cho chàng. Ngay
chuyện hôn nhân Tử Ly cũng được ngự ban ái nữ của một trọng thần, danh thế
không kém chàng.
Chàng kém Tử Ly ư? Luận
ngoại hình đều tuấn tú, lịch lãm, luận tài năng, các đại thần đều nhất loạt hài
lòng về chàng; luận tài hoa, cầm kỳ thi họa chàng đều tinh thông. Người con gái
đánh đàn trong phòng kia tại sao dùng tiếng đàn lừa chàng, nhưng mắt lại hướng
về Tử Ly? Nếu chàng biết người chơi đàn trong Đào hoa yến là nàng ấy, nàng ấy
đã sớm là chính phi của chàng!
Chàng vừa từ Ngọc Long
cung trở về, Ninh vương bệnh trọng, chàng ngày đêm hầu phục bên long sàng. Tử
Ly làm gì? Không nói cũng biết, y đang ra sức thu phục Hữu quân, một khi phụ
hoàng băng hà sẽ khởi binh tranh đế vị với chàng. Mối hận lại sôi lên trong
lòng chàng. Đợi ta lên ngôi xem Lưu Phi ngươi lấy gì để tranh giành với ta! Nếu
ngươi định cướp người của Lưu Giác, trận chiến này ngươi thua là chắc. Thái tử
cười sang sảng, cất bước đi vào điện: “Có chuyện gì mà vui thế?”.
Ba người vội đứng dậy
hành lễ. Thái tử xua tay: “Người nhà cả, không cần đa lễ!”.
Vương Yến Hồi che miệng
cười: “Chuyện này tính sao đây? Tiểu muội của chúng ta không muốn lấy Bình Nam
vương, mắt lại hướng về tứ hoàng đệ”.
Thái tử nhướn mày tỏ vẻ
ngạc nhiên: “Ô chà, Bình Nam vương có nuốt được mối hận này không?”.
A La cúi đầu, không nói,
sắc mặt khổ não.
Thái tử trầm ngâm một
hồi: “Dưa chín ép không ngọt, để người anh rể này đứng ra cầm trịch cho muội.
Ấy, chuyện này gay go lắm đây”.
Vương Yến Hồi cười: “Khó
đến mấy cũng phải tác thành cho tứ hoàng đệ và tiểu muội mới được”.
Thái tử cau mày: “Vừa rồi
ta gặp Cố tiểu thư, nghe nói tiểu muội đang làm khách ở đây, liền có lời mời
tiểu muội đến Ly Thân vương phủ chơi một chuyến, nàng ấy cũng muốn xem mặt tiểu
muội”.
Cố Thiên Lâm? Thái tử vì
sao muốn để mình đến phủ Ly Thân vương? Có phải là muốn chứng thực quan hệ giữa
mình và Tử Ly? A La cười: “Mấy năm không gặp Thiên Lâm tỷ tỷ, không biết tỷ ấy
liệu có vẫn đẹp như xưa”. Đêm, trong điện của thái tử phi, Vương Yến Hồi trầm
ngâm tư lự, rất lâu mới lên tiếng: “Nếu Lý tướng đồng ý cho con gái thoái hôn,
như vậy sẽ trở mặt với An Thanh vương, ông ta không sợ thật sao? Thiếp vẫn thấy
hồ nghi!”.
Thái tử