
ong
nương nương và thái tử cho thần được toại nguyện!”. Sắc mặt Lưu Giác rắn đanh,
xám xịt, phẫn nộ của chàng lên đến tột cùng.
“Bình Nam vương bớt giận,
đợi tìm được tam tiểu thư chúng ta mới dễ bề định luận. Nếu không phải do tứ
hoàng đệ làm, chẳng phải oan cho tứ hoàng đệ hay sao?”. Thái tử nói.
“Thần xin chỉ lệnh tiếp
quản ba cổng thành, chỉ cần người còn trong thành, thần ắt sẽ tìm ra!”.
Hoàng hậu nghĩ bụng,
ngươi đã tiếp quản cổng nam thành, còn xin lệnh gì nữa? Nhưng miệng lại nói:
“Bình Nam vương nguôi giận, ai gia chuẩn tấu!”.
Lưu Giác vừa đi khỏi,
hoàng hậu lại tiếp: “Không chuẩn y cũng không được, Bình Nam vương đã tiếp quản
cổng nam thành, nhưng chuẩn y rồi, nếu y không đứng về phía chúng ta, chúng ta
sẽ không thể khống chế Phong thành!”.
“Hoàng hậu chớ sốt ruột,
đại quân Đông lộ của đại ca này đã lập trại ở cách phía đông thành mười dặm,
lúc nào cũng có thể vào thành. Ta thấy cầu giữa An Thanh vương, Bình Nam vương
và tứ hoàng tử đã lộ hình”. Vương thái úy cười.
“Nhưng cha à, không tìm
thấy Lý Thanh La, lòng con trước sau vẫn không yên!”. Vương Yến Hồi nói,”Thực
ra Bình Nam vương và tứ hoàng tử đánh nhau cũng không phải là chuyện không hay,
cứ để họ đấu với nhau. Nếu không con sao có thể yên tâm!”. Lời vừa nói ra,
Vương Yến Hồi cũng có phần kinh ngạc, tại sao bây giờ mình cứ quẩn quanh không
quên Lý Thanh La? Lẽ nào... nàng ta cắn môi, trong mắt lộ vẻ quyết liệt. Bố trí
quân cơ xong, Tử Ly đưa hai vạn binh mã phi gấp về Phong thành. Bây giờ đang
đêm, đội quân dựng trại nghỉ trên thảo nguyên. Chàng rời doanh trướng, buông
tay đứng giữa trời, ngẩng đầu nhìn vòm đêm đầy sao, miệng bất giác mỉm cười.
Cái đêm chàng lặng lẽ lọt vào tướng phủ, đón A La đến thảo nguyên dựng trại bầu
trời cũng mê ly như thế này, cũng có gió mang chút hơi lạnh. Thảo nguyên này
lưu giữ bao tiếng cười nói vui tươi của họ.
Ba năm rồi, A La có khỏe
không? Dạo đó khi nàng tháo hôn, lòng chàng trào lên niềm vui không thể nào che
giấu, chỉ cần nàng không bị Lưu Giác tìm thấy, chỉ cần có thể tìm ra A La trước
đưa về bên chàng che chở cho nàng. Nhưng cuối cùng A La vẫn bị Lưu Giác đưa về
Phong thành. A La, nàng sẽ lấy anh ta sao? Ngực Tử Ly lòng đau nhói từng cơn,
nỗi hận lại len lỏi từ đáy lòng. Ánh mắt chàng nhìn sâu vào thảo nguyên, cỏ cao
mơn mởn đen thẫm trải ra vô tận. Giống như những đêm gặp ác mộng, một mình
chàng đi trong đêm không ánh đèn, chỉ có thể kiên trì đi tiếp, mà không biết
bao giờ mới có thể đi qua con đường thăm thẳm mịt mùng không ánh sáng.
Ám Dạ đã đến được một
lát, Ly Thân vương mình vận áo tang trắng đứng trong gió lạnh, dáng phiêu diêu
u buồn, hào quang vương giả tỏa ra từ người chàng, khiến Ám Dạ có cảm giác con
người này là chúa tể của thảo nguyên. Mỗi lần Ám Dạ xuất hiện đều rất khéo,
đúng lúc tứ điện hạ tâm thần phiêu diêu, không nhận ra. Mắt Ám Dạ lóe cười, khẽ
thốt lên: “Đêm trăng mê ly thế này, điện hạ vì ai mà một mình đứng giữa bao la
gió lạnh?”.
Tử Ly giật mình, lần này
Ám Dạ xuất hiện, chàng cơ hồ không hề hay biết. Nụ cười ôn dịu trên miệng nhạt
dần: “Lần nào ngươi đến dường như cũng đều chọn đúng lúc?”.
Ám Dạ chắp tay: “Lão
vương gia ủy thác Ám Dạ chuyển lời, xin điện hạ nhất thiết phải giao chiến với
thiếu chủ một trận, nguyên nhân vì nghe đâu tam tiểu thư tướng phủ tuyên bố
không lấy được tứ điện hạ cả đời sẽ không lấy ai. Lão vương gia nói, tứ điện hạ
ba năm không về Phong thành thăm vương phi, trong lòng tất đã có nơi chốn, nam
nhi mà, đánh nhau vì người trong lòng có gì lạ. Đây cũng là trò hay mà hoàng
hậu và thái tử muốn xem”.
Tử Ly quay phắt đầu lại,
ánh mắt giễu cợt: “Bình Nam vương chịu để A La rơi vào nguy hiểm? Anh ta đối
với nàng ấy cũng chỉ có thế hay sao! Giao chiến ư? Hừ, bản vương không thích!”.
Ám Dạ khâm phục lão vương
gia từ tận đáy lòng, mũi tên này, không biết xuyên trúng bao nhiêu con chim.
Đôi mắt lộ ra ngoài khăn bịt mặt chớp chớp: “Thiếu chủ không biết nội tình, xin
điện hạ ra tay có chừng mực! Ám Dạ cáo từ!”.
Tử Ly ngẩn người, không
nén nổi, bật cười ha hả: “Lưu Giác, lần này ngươi thảm rồi, bản vương thông tỏ
nội tình, còn ngươi bị giấu kín như bưng!”. Ý nghĩ đột nhiên chuyển hướng, A
La, nàng có biết nội tình hay không, A La, lòng nàng có ta thật không? Ý nghĩ
vừa đến, lòng đã rộn lên bao xao xuyến, tiếc là không thể lập tức phóng ngựa
trở về gặp mặt A La.
Toàn Phong thành bị giới nghiêm, từng tốp lớn binh sĩ
lùng sục từng đường phố, con ngõ, phạm vi hẹp dần như thu lưới bắt cá, chưởng
quầy của Tố tâm trai lòng như lửa đốt. Từ khi A La bước vào, chìa ra miếng ngọc
bội của Tử Ly, ông đã hiểu tầm quan trọng của người này đối với chúa công.
Nhưng bây giờ bốn cổng thành đã bị bịt chặt, quan binh nhan nhản, tuần tiễu
khắp thành, làm sao bình an đưa tiểu thư ra khỏi Phong thành? Chúa công không
nhận được tin, tất muôn phần lo lắng, kế hiện nay có thể làm là giấu thật kỹ.
A La nhắm mắt nghĩ, xem
ra chỉ cần là cửa hiệu của Tử Ly, miếng ngọc bội này chính là tấm thẻ hội viên
kim cương, ăn uốn