
rang”.
Lưu Giác nhìn ra hai
hướng đông tây xa xa của trấn Thuận Hà, bụng nghĩ, trấn Thuận Hà này là cửa ngõ
vào Phong thành, nếu chặn đứng con đường yết hầu này, có nghĩa là bóp nghẽn
huyết mạch của Phong thành và các thành trì phía nam. Nếu thái tử bố trí điểm
chốt này, thật là một nước cờ hay, “Toán sơn tặc này xuất hiện từ bao giờ?”.
“Sau tiết Trung thu năm
ngoái”.
Sau tiết trung thu, có
nghĩa là vào lúc thái tử kết thân với Vương gia. Nghe đồn thái tử phi mưu lược
hơn người, lẽ nào nước cờ này là do Vương Yến Hồi sắp đặt? Chàng càng nghĩ càng
kinh sợ, đột nhiên nhớ lại tiếng đàn của A La trong buổi đại yến ở Đông cung.
Lẽ nào thái tử đã sớm bố trí tai mắt trong tướng phủ, bắt cóc A La? Lòng chàng
như lửa đốt. Nếu phá sơn trại có nghĩa là gián tiếp giúp Tử Ly một việc lớn,
đồng thời cũng phá vỡ bố trí của Đông cung, nếu không ra tay, sao chàng có thể
yên tâm? Ánh mắt của Lưu Giác càng kiên định, môi hơi nhếch, nụ cười hiện ra,
bọn chúng đã xưng là sơn tặc, thì ta sẽ coi bọn chúng là sơn tặc để xử lý. Nếu
là ván cờ của Tử Ly, hôm nay ta cũng vẫn phá. “Trước giờ Tý tối nay, ta muốn
sơn trại biến mất. Trừ hại cho dân, chia sẻ nỗi lo với vương thượng là bổn phận
của thần tử chúng ta”.
“Chúa thượng yên tâm!”.
Đám mây dần dần che lấp
vầng trăng, trên ngọn núi to có những bóng đen lố nhố. Dựa vào tin của Cáp tổ
thu thập, Huyền tổ đã vạch xong phương án tấn công. Vào giờ Dậu, họ im lìm như
những đám mây lặng lẽ lẻn vào bao vây sơn trại.
Lưu Giác quan sát kỹ sơn
trại, quả như Cáp tổ báo cáo, hoàn toàn không giống sơn trại bình thường, mà
giống một quân doanh nhỏ. Chàng cười khẩy, đây có lẽ là kế hoạch của một người
thông thạo binh thư, hiểu rõ cách bài binh bố trận. Đợi đến giờ Hợi, những
tiếng hú vang lên giống như tiếng cú trong đêm, tất cả bắt đầu hành động.
Những bóng đen từ trong
bóng tối vọt ra, Lưu Giác dẫn đầu đội quân vọt vào trước, binh sĩ Huyền tổ chia
nhau vào theo. Bên trong mặc dù có bố trí thế trận, nhưng gặp phải Ô y kỵ thông
thạo binh pháp, cả đội đột nhập dễ dàng. Lưu Giác lặng lẽ áp sát đại sảnh, khi
chàng thản nhiên bước vào, đám người bên trong thất kinh đến mức làm rơi bát
rượu trong tay.
Tên thủ lĩnh kinh hoàng
đưa tay dụi mắt nhưng chỉ thấy Lưu Giác cười, nói: “Ta không phải là ma quỷ, ngươi
xem, có bóng đây này”.
Lúc đó hắn mới định thần:
“Ngươi là ai, lọt vào trại thế nào?”.
“Chuyện đó ngươi không
cần biết, ta chỉ hỏi một câu, hôm nay có phải các ngươi đã cướp một cỗ xe
ngựa?” .
“Cướp thì sao? Không cướp
thì sao?”.
Lưu Giác đứng tại chỗ
vung lưỡi kiếm lên như múa, lóe lên những ánh bạc dịu dàng như ánh trăng, chạm
vào cơ thể đám lính trong nhà. Mọi người chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh ập
đến, trong vòm nhà những bông hoa tuyết lạnh lùng, lặng lẽ bay như mưa. Đến khi
hoa tuyết chuyển thành màu đỏ, những tấm thân đổ gục, đầu vẫn đang nghĩ, vị Tu
La(14) giữa đêm đen mang nụ cười này là ai?
Khi giọt máu cuối cùng từ
từ chảy xuống mũi kiếm, đông đặc lại, Lưu Giác cười hỏi: “Trả lời ta!”.
Thủ lĩnh đột nhiên thét
lên như xé giọng: “Không! Không có! Chúng ta chỉ phụng mệnh lập trại, không làm
hại tính mệnh con người”.
Ô y kỵ âm thầm lọt vào
như những con cá, đếm xong các thi thể báo cáo: “Tất cả có một trăm bảy mươi ba
tên, chết một trăm bảy mươi hai tên. Không tìm thấy ba người bọn họ”. Tên thủ
lĩnh thét lên: “Ô y kỵ các ngươi là Ô y kỵ của An Thanh vương! Tiểu vương gia,
ngươi là Lưu Giác! Ngươi, ngươi đã giết sạch tinh binh của thái úy phủ, giết
sạch rồi, ngươi, ngươi định làm phản sao?”.
Lưu Giác cười ha hả đến
đau cả bụng: “Tiểu vương truy quét sơn tặc sao lại nói là làm phản? Ha ha!”.
Lưỡi kiếm vung lên, chiếc đầu đang kêu đứt phăng, chàng thôi cười ra lệnh: “Thu
dọn xong, phóng hỏa, đốt!”.
Quay người ra khỏi phòng
lớn, Lưu Giác nhắm mắt, nỗi đau trong lòng không hề giảm nhẹ do trận huyết chiến
vừa rồi. Chàng mở mắt, ánh nhìn thâm u như bóng đêm, A La chạy đi đâu? Hay là
theo con đường nhỏ đi về phía nam?
“Truyền lệnh, bắt đầu từ
trấn Thuận Hà phía nam, vẽ chân dung dán cáo thị, lục soát chặt chẽ, thông báo
các châu huyện, nói có người bắt cóc tiểu vương phi của phủ An Thanh vương.
Người báo tin được thưởng hai ngàn lạng bạc, cứu được tiểu vương phi thưởng một
vạn lạng vàng”. Sáng sớm bầu trời trong xanh, quang đãng. Buổi chầu sớm trong
vương cung, Ninh vương mặt gầy gò, đỏ gay do phẫn nộ: “Kẻ nào dám to gan như
thế, dám đốt cầu phao?”. Lý tướng bước ra quỳ phục xuống đất, nước mắt như mưa:
“Vương thượng! Không biết kẻ nào đêm qua đã lẻn vào phủ bắt đi thê tử của thần,
phủ An Thanh vương được tin tuy đuổi đến cửa thành phía nam, tặc tử lại đốt cầu
phao. Lão phu làm quan nhiều năm, tu nhân tích đức, sao lại gây nên đại họa
này!”. Lý tướng làm quan nhiều năm, nhưng cư xử ôn hòa, lễ độ, ngoài việc có
người sau lưng gọi ông là cáo già, dĩ hòa vi quý, trong triều ông vẫn được
tiếng nhân đức. Nay Lý tướng sầu thảm rơi lệ trước điện rồng, văn võ bá quan ai
nấy đều thương cảm, xuýt xoa.
Lưu Giác đứng ra, vén áo