Duyên Kỳ Ngộ

Duyên Kỳ Ngộ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326391

Bình chọn: 9.5.00/10/639 lượt.

ốc sên chui trong vỏ, sống thoải mái ung dung trong

nhà cùng với thất phu nhân và Tiểu Ngọc. Đồ ăn, đồ dùng trong vòng nửa năm đã

chuẩn bị đầy đủ, không cần phải ra khỏi cửa.

Những ngày đầu còn có

lính đến gõ cửa, Tiểu Ngọc ra mở, tóc vấn cao kiểu phụ nữ có chồng, váy áo bằng

vải thô màu thẫm, mặt vẽ nếp nhăn, già hơn đến chục tuổi. Lính tuần không hỏi

nhiều, chỉ giở bức chân dung đối chiếu rồi bỏ đi. A La kéo thất phu nhân vào

cửa ngách bí mật đi sang ngôi nhà lớn bên kia, nấp sau hòn giả sơn, đợi lính đi

khỏi mới dò dẫm đi ra. Căn nhà lớn chỉ giữ lại bốn người hầu và một quản gia,

từ trước A La đã nghiêm cấm những người này không được vào hậu viên. Ngôi nhà

lớn không có chủ nhân, hậu viên cũng không ai quét dọn, cửa ngách ngụy trang

khéo léo, rất khó nhận ra. Họ đã qua được đợt lục soát ban đầu, về sau cũng

không ai đến quấy rầy nữa.

Vậy là A La làm quân bài

giấy dạy thất phu nhân và Tiểu Ngọc đánh bài, hàng ngày ăn cơm xong là chơi

bài, chơi xong lại ăn, ngủ dậy lại tiếp tục, ba người cứ thế sống rất thoải

mái. Chơi chán thì đọc sách. A La thích đọc sách nói về phong tục tập quán các

nước, cuốn dư địa chí của Ninh quốc nàng đọc đến nhàu nát. Có lúc thở dài, hồi

học đại học chưa bao giờ nàng chăm chỉ như vậy.

Mỗi buổi tối không có

việc gì thất phu nhân chong đèn dạy nàng thêu thùa, A La bắt đầu kể chuyện, cổ

kim đông tây, phim, tiểu thuyết kịch, truyện cười, chỉ cần còn nhớ, nàng đều kể

hết. Thất phu nhân và Tiểu Ngọc say sưa lắng nghe, thường hỏi nàng biết những

chuyện đó từ đâu, A La nghĩ đến thế giới hiện đại của mình. Lúc này nàng chẳng

có gì cần giữ gìn đối với thất phu nhân và Tiểu Ngọc, nàng hoa chân múa tay

thao thao bất tuyệt, hai người tròn mắt nghe, tưởng là đang nghe kể chuyện thần

thoại.

Khi ngồi một mình trong

sân, A La bất giác nghĩ đến Lưu Giác, không kìm nổi thở dài, không biết chàng

ta tức đến thế nào. Nghĩ đến những hồi ức thú vị mỗi khi ở bên chàng ta, lại

bật cười. Nàng cũng nghĩ tới Tử Ly, cảm thấy bây giờ ở trong cung có lẽ chàng

đang bắt đầu cuộc đấu lâu dài với thái tử. Nhớ đến hai người đó, lòng không

khỏi bâng khuâng. Cả hai đều tài mạo xuất chúng, nếu kết hợp làm một, lại không

phải là hoàng thân quốc thích, nàng có lẽ cũng thật sự động lòng. Bây giờ, nàng

chỉ nghĩ đến cuộc sống tự do sau này, cuộc sống tự mình làm chủ, nên tạm để hai

người sang một bên.

Cứ như vậy, năm tháng

bình yên trôi qua. A La nói với thất phu nhân và Tiểu Ngọc: “Chúng ta đang ngồi

trong nhà ngục do chúng ta dựng nên”.

Thất phu nhân và Tiểu

Ngọc không biết có phải do sống âm thầm trong hậu thất tướng phủ đã quen nên

không hề thấy buồn chán. Cuối cùng A La nôn nóng không yên, quyết định đi ra

ngoài nghe ngóng.

Hôm đó nàng vẫn giả trai,

nhưng mặt bôi đen hơn, sải từng bước dài đường hoàng bước vào nhà lớn. Lão quản

gia ngây người, vui mừng reo lên: “Thiếu gia đã về”.

Mấy gia nhân lật đật chạy

lại, dán mắt nhìn nàng với vẻ vừa lạ lẫm vừa phấn khởi. Nàng thầm nghĩ, thế

giới ở đây người dân là tốt nhất, rất thật thà, không so đo tính toán. Nàng

cười nói: “Chú Phúc, ta từ miền tây bán xong chuyến hàng trở về. Lâu lắm không

đến, chú vất vả rồi”.

Chú Phúc phấn khởi, cười

rung râu: “Thiếu gia nói gì vậy. Thiếu gia đi vắng, để cho lão nhiều ngân lượng

như vậy, lại còn cho tôi đón cả gia quyến đến chung sống. Chủ nhà như vậy tìm

đâu ra”.

A La vừa nói vừa cùng chú

Phúc đi vào phòng lớn, khắp nơi gọn gàng sạch sẽ, xem ra ngày nào cũng quét dọn

tươm tất, A La rất cảm động. Chú Phúc và người nhà vẫn rất chỉn chu, không vì

chủ vắng nhà mà lơ là công việc. A La ngồi vào ghế bành, lập tức có gia nhân

mang trà, thái độ cung kính. A La chợt nói: “Ta quên tên các ngươi rồi”.

Cậu bé xấu hổ nói: “Tiểu

nhân là Trình Vĩnh, thiếu gia quên rồi sao?”.

Hồi đó A La mua bốn đứa

trẻ ở chợ người, chúng đều không cửa không nhà, bị bắt đem bán. Nàng đặt tên

cho bốn đứa là “Nhất Lao Vĩnh Dật”(15) đứa nhỏ này tuổi đứng thứ ba tên là

Trình Vĩnh, nhìn dán mắt vào nàng. Chú Phúc vỗ đầu nó: “Hư nào, sao lại nhìn

thiếu gia chằm chằm như vậy, đi làm đi!”.

A La ngăn chú Phúc, cười:

“Nó cũng ít hơn ta hai tuổi, ta mới mười bốn tuổi rưỡi”.

Chú Phúc cười híp mắt

nhìn A La: “Thiếu gia có ở lại dùng bữa trưa không?”.

“Được, lâu rồi không đến,

hôm nay ở lại đây ăn cơm”. A La muốn nghe chú Phúc và gia nhân kể chuyện Phong

thành.

Lúc sau, vợ chú Phúc vào

bếp làm một mâm cơm thịnh soạn. Chú Phúc tươi cười nhìn A La ăn rất ngon miệng.

Nàng vừa ăn vừa hỏi chú Phúc: “Gần đây Phong thành có chuyện lớn gì không?”.

“Nghe nói An Thanh vương

từ Biên thành trở về. Chúa thượng hạ chiếu cho ngài về nhà hưởng hậu phúc, lệnh

cho Ly Thân vương đi Biên thành thay thế”.

A La gật đầu, cuối cùng

Tử Ly đã nắm binh quyền. Nàng làm bộ vô tình hỏi: “Nghe đồn tam tiểu thư của Lý

tướng đã hứa gả cho phủ An Thanh vương bị người ta bắt cóc, đã tìm được chưa?”.

“Ôi dào, thiếu gia, cậu

không biết chứ, dạo ấy Phong thành căng thẳng lắm. Người ra vào chỉ cần là con

gái hoặc tiểu công tử đều bị tra xét,


Duck hunt