Ring ring
Duyên Nợ Đào Hoa

Duyên Nợ Đào Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325372

Bình chọn: 7.00/10/537 lượt.

ng kia

là đại vương của ngươi sao?”.

Mèo rừng gật đầu.

Mộ Nhược Ngôn nhắm mắt lại, sau đó thong thả nói với mèo rừng:

“Được rồi, không còn gì nữa, cảm ơn ngươi, nếu ngươi muốn đi thì đi nhanh lên”.

Sau đó y lấy một tấm khăn gói điểm tâm lại, đặt lên đầu gối

của mèo rừng, lại xoa đầu nó, “Yên tâm đi, hiện giờ trong viện không có kẻ nào

quá lợi hại, người… họ Đan kia cũng không tới chỗ này, ngươi lặng lẽ lẻn ra,

không ai biết đâu. Nói xem, ngươi còn thích món điểm tâm nào nữa, ta sẽ gọi người

mang tới cho ngươi một ít”.

Hai tay mèo rừng cầm bọc điểm tâm, đôi mắt xanh biếc sáng rực

nhìn Mộ Nhược Ngôn, đột nhiên nói rằng: “Ngươi, ngươi là người tốt. Ta không cần

điểm tâm của ngươi, cái gã họ Đan xấu xa đó cùng với một đạo sĩ mặc áo lam đã bắt

hết ca ca tỷ tỷ của ta đi rồi, ngươi có biết bọn họ bị nhốt ở đâu không?”.

Mộ Nhược Ngôn nghe thế liền ngây người, nói: “Ta… không biết”.

Hai hàng lệ của mèo rừng lại trào ra, trông đến là khờ. Mộ

Nhược Ngôn lại đưa ống tay áo lên lau mặt cho nó, dịu giọng nói: “Thôi thế này,

nếu như ta biết, nhất định sẽ nghĩ cách thả chúng ra”.

Mèo rừng quẹt đầy nước mũi lên tay áo Mộ Nhược Ngôn, nức nở

nói: “Ngươi là người do thần tiên tốt biến thành, không giống như tên họ Đan đó,

là do thần tiên xấu biến thành”.

Bản tiên quân nghe thấy mà ong hết cả đầu, Mộ Nhược Ngôn

nghe mèo rừng nói thế ngẩn người. Nhưng chỉ lát sau y đã bật cười mà nói:

“Ngươi đúng là trẻ con, sao ai cũng gọi là thần tiên thế”.

Mèo rừng mãi mới nín khóc, Mộ Nhược Ngôn mở cửa cho nó, nó

liền ấp úng: “Ngươi có biết đại vương nhà ta với hai vị tiên quân kia sau khi rời

quán trọ đi về hướng nào không?”.

Mộ Nhược Ngôn nói: “Sau khi bọn họ rời khỏi nha môn thì

không biết đã đi đâu”.

Mèo rừng ôm bọc điểm tâm trong tay, nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt

có chút mờ mịt. Mộ Nhược Ngôn liền nói: “Nếu ngươi không biết phải đi đâu tìm đại

vương, chi bằng ở tạm lại đây vài ngày trước đã, đại vương nhà ngươi biết ngươi

bị ta dẫn đi, nhất định sẽ tới tìm”.

Mèo rừng ngẫm một lúc, lại có vài phần do dự, ôm bọc điểm

tâm giương mắt nhìn Mộ Nhược Ngôn, mãi một lúc sau mới sợ hãi gật đầu.

Vậy là nó trở về phòng, ăn thêm vài miếng điểm tâm nữa, biến

trở lại nguyên hình, rồi ườn người trên đầu gối Mộ Nhược Ngôn mà ngủ.

Bản tiên quân không nhịn được đưa tay vuốt trán. Mộ Nhược

Ngôn nhẹ nhàng đặt mèo rừng xuống giường, đẩy cửa bước khỏi phòng. Có lẽ y vẫn

có thói quen đứng một mình trong sân khi đêm xuống, nên không thấy có nha hoàn

tiểu tư nào tới hầu hạ cả. Bản tiên quân theo Nhược Ngôn đi vào trong sân, ẩn

mình cạnh mấy bóng cây lưa thưa trong vườn, thấy y đứng lặng bên gốc chuối tây.

Bản tiên quân suy tính trong chốc lát, liền vòng sang đứng

dưới bóng cây đối diện y. Ta hiện hình, bước ra khỏi tán cây, chắp tay nói: “Mộ

công tử”.

Trong những câu chuyện về thần tiên ma quái, đám cô hồn dã

quỷ thường thường sẽ xuất hiện kiểu này. Hơn nữa, đêm nay lại có gió nhẹ hiu

hiu, bóng trăng ảm đạm, bản tiên quân đột ngột bước ra, nhất thời khiến Mộ Nhược

Ngôn giật mình lùi lại phía sau một bước. Có điều y chỉ liếc mắt nhìn qua, đại

khái cũng biết là cố nhân.

Ta lại chắp tay: “Mộ công tử, tại hạ là Tống Dao”.

Mộ Nhược Ngôn đứng giữa sân, nhìn ta: “Tống Dao… Quảng Vân đạo

nhân… Xin hỏi các hạ rốt cuộc là ai?”.

Ta nói: “Thật ra, ta cũng coi như một kẻ có duyên với Mộ

công tử. Trước đây Mộ công tử đã từng làm sai một chuyện lớn, nên mới phải gặp

nhiều khó khăn trắc trở như vậy, nay quả báo đã tới ngay trước mắt, mong Mộ

công tử ghìm cương trước vực, lúc này thành tâm hối lỗi, có khi vẫn còn con đường

sống để quay đầu”.

Ngọc Đế à, cứ cho là giờ này ngài đang ở trên thiên đình trừng

mắt nhìn ta tiết lộ huyền cơ, nhưng bản tiên quân khuyên can chân thành khẩn

thiết như thế, cũng coi như làm thuận theo ý của ngài rồi còn gì.

Mộ Nhược Ngôn lặng thinh không nói, một lát sau, mới chậm

rãi cất lời: “Nhân quả, nhất định các hạ không thể nói cho ta nghe là nhân quả

thế nào rồi. Có điều, chuyện sai lầm mà các hạ nhắc đến ta cũng đoán được vài

phần. Tính cách con người vốn dĩ ham thích tự do, không ưa trói buộc, chỗ sai

duy nhất, chỉ sợ chính là đi ngược lại cái mà người đời gọi là đạo lý. Đa tạ

các hạ đã có lòng nhắc nhở, chỉ có điều…”

Mộ Nhược Ngôn đưa mắt nhìn ta, miệng nở nụ cười: “Ta rơi vào

tình cảnh hôm nay, nhất định là vì ngày đó không muốn dừng cương trước vực. Nếu

mọi chuyện đã tới nước này, thì hà tất phải quay đầu lại?”.

Ta nhất thời nghẹn họng, không nói được câu nào.

Mộ Nhược Ngôn xoay người lại, thong thả bước về phía sương

phòng. Bản tiên quân đuổi theo y một bước, nói: “Dù cho mấy ngày nữa ngươi nhất

định sẽ chẳng được chết yên lành, dù cho phải chịu nỗi khổ của mấy kiếp luân hồi,

kiếp nào kiếp nấy đều chẳng có kết cục gì tốt đẹp ư??? Chẳng qua chỉ là nhận lỗi

mà thôi, ngươi… hãy suy nghĩ cho thật kĩ”.

Mộ Nhược Ngôn dừng bước, nghiêng người lại, đáp: “Vậy sao,

thì ra cuộc đời của ta vẫn còn có một kết cục”.

Sau đó y lại quay người, bước thẳng vào phòng. Ta đứng

nguyên tại ch