
ả?” Nhậm Vạn Ngân bất ngờ
thay đổi giọng điệu, nước mắt chảy ra gào khóc, đồng thời giống như một
đứa trẻ không nơi nương tựa ôm chầm lấy Hình Hoan.
“Á?” Hình Hoan vẫn đang ngơ ngác, phản ứng đầu tiên là vội tránh xa hắn ra.
“Mười chín tuổi ta mất mẹ, hai mươi tuổi mất cha, tự dưng thành trẻ mồ côi,
cực chẳng đã phải kế thừa sản nghiệp gia đình trở thành người giàu nhất
kinh thành, ta cũng bị áp lực lắm chứ!” Trong lòng trống rỗng, hắn rõ
ràng không hài lòng, những lời tâm sự đáng thương tuôn ra. Hắn nghĩ, có
lẽ mình đã quá nóng vội, dù sao Hình Hoan đã có lòng muốn theo đức Phật, muốn phát triển mối quan hệ với nàng, thay đổi tâm ý của nàng cũng phải từ từ.
“Nhậm Vạn Ngân, muội sẵn sàng gánh đỡ giúp tất cả những
áp lực đó.” Hắn có tư cách gì mà than khổ chứ? Không thích thì tặng nàng hết sản nghiệp, để nàng làm người giàu nhất kinh thành.
“Không, nàng đừng lo, ta còn chưa nói xong!” Hắn như sắp suy sụp ngồi bệt xuống đất, rồi nói tiếp: “Người ta thường nói Nhậm Vạn Ngân không từ thủ đoạn độc ác nào, có ai biết ta buộc phải dùng vỏ bọc một thương gian như thế mới có thể gánh vác gia sản to lớn này. Người ta còn nói giàu không quá ba họ, có ai biết ta muốn phá vỡ nghiệp chướng đó thế nào. Ở đời, lập
nghiệp thì dễ mà giữ nghiệp mới khó, có ai biết ta mong muốn thương hiệu “Cha nuôi” tiếp tục phát triển rực rỡ thế nào…”
“Hừm, người đời cũng thích nói này nói nọ.” Nàng cố cười ngượng, cố nhịn để không bắt hắn im miệng lại.
“Không, đó không phải là vấn đề chính, nàng hãy nghe ta nói tiếp đã. Ta cứ ngỡ
rằng ông trời có mắt sẽ nhìn thấy những gì ta đã cố gắng, nào ngờ cả ông trời cũng đố kỵ với tài năng của ta. Hàng ta chuyển đi mấy hôm trước bị cướp, cướp sạch rồi, không còn sót lại đến một bình “Cha nuôi”, nàng có biết ta tổn thất bao nhiêu không?”
“Bao, bao nhiêu?” Nàng cau mày, tỏ ý hỏi thăm.
Nào ngờ Nhậm Vạn Ngân rút bàn tính từ trong ngực ra tính thật, tiếng nấc
vụt tắt, thay vào đó là sự chăm chú, thành thục tính toán.
Tiếng loạt soạt đều đặn phát ra dưới ngón tay điêu luyện của hắn. Hình Hoan
không biết số tiền này hắn còn phải tính bao lâu nữa, liệu có phải đợi
đến khi mặt trời lặn không? Lúc đó có khi Ngộ Sắc đại sư đã ăn xong bữa
tối còn nàng thì vẫn phải ở đây cùng Nhậm Vạn Ngân tính tổn thất.
Cứ thế này thì không ổn, vận mệnh của nàng sau khi trở về nhà còn chưa
biết thế nào, cần phải chuyển đổi cục diện. Quyết định xong, nắm chặt
thành hai nắm đấm, nàng hét to lên: “Nhậm Vạn Ngân!”
“Đừng ồn, ta sẽ tính sai mất.”
“Không, huynh nghe muội nói đã.” Hừ, chiêu này nàng cũng biết dùng, “Hãy nhìn
xem vết thương trên mặt muội, huynh không thấy là cần đi tìm đại sư ngay để chữa trị mới là việc cần làm trước mắt? Còn về áp lực của huynh…
không sao, còn có Ngộ Sắc đại sư, người ta nói người xuất gia luôn từ
bi, sẽ tìm mọi cách để giúp huynh, không để tình hình tồi tệ thêm. Để
muội chữa thương xong sẽ dẫn đại sư đến tìm huynh có được không?”
“Nàng nói thật sao, nàng thực sự muốn giúp ta?”
Chắc chắn rồi, mấy ngày nay ăn không ở không nhà hắn, đáp lại chút lễ là
điều cần thiết. Lý do này không tiện nói ra, nàng đành nói có vẻ thần
thánh một chút, tốt nhất là vừa nói vừa có động tác khẩn cầu thiên hạ
thái bình, “Nhậm công tử có duyên Phật, Ngộ Sắc đại sư ắt sẽ hết lòng vì công tử, không cần đền đáp.” Qủa đúng là như vậy, chúng ta đâu cần đáp
trả cái gì, không cần. Công tử đừng cho chúng ta bạc vàng, vì bạc vàng
là thứ bên ngoài, cùng lắm chúng chỉ khiến chúng ta xa Phật thêm thôi,
chỉ mong truyền bá thêm sâu rộng ý Phật, không có ý gì khác.”
“Không được, vẫn cần phải có bạc, coi như là ta công đức…”
“Huynh thật là, sao muội khuyên nhủ thế nào huynh cũng không chịu nghe? Thôi,
thôi, huynh buông tay ra, kéo áo muội chặt thế làm sao muội đi tìm đại
sư để nói chuyện được.”
Nhậm Vạn Ngân nghe lời, co tay lại, đưa Hình Hoan về đến tận cửa phòng Ngộ Sắc.
Lưu luyến nhìn theo bóng dáng uyển chuyển đó, hắn thấy như mình bắt được
bảo bối. Hình Hoan không chỉ đẹp mà còn là hố vàng có thể hái ra tiền.
Sau khi thoát được Nhậm Vạn Ngân, Hình Hoan chẳng buồn gõ cửa, lao thẳng vào phòng của Ngộ Sắc.
Quan sát thấy xung quanh không có kẻ nhòm ngó, nàng nhẹ nhàng xoay người
đóng cửa lại, nhìn căn phòng một lượt, cuối cùng nàng cũng thấy Ngộ Sắc
đang khoanh chân ngồi bên thành giường thực hiện bài tập buổi sáng.
Nàng chẳng biết nói gì, tự nhiên tiến lại bàn rót trà nóng uống. Hình Hoan
biết, nếu nói chuyện với y lúc này thì y cũng không trả lời, dù y chưa
từng nói bao giờ, nhưng Hình Hoan biết y không muốn bị ai làm phiền khi
đang thực hiện bài tập buổi sáng.
Hầu như, những lúc như vậy nàng đều nhân cơ hội để ngắm y.
Đây cũng là lúc nhìn y nghiêm túc nhất. Hai mắt khép hờ, hàng lông mi dài
che phủ tạo nên bóng râm cho hai con mắt bên dưới, đôi môi nhấp nháy
liên tục như đang mỉm cười, mỗi lần ngắm nhìn, nàng lại cười theo. Ngón
tay lăn đều tràng hạt, tràng hạt đó là hàng độc, trước nàng cũng mong có nó, kết quả nàng bị kết tội không tôn trọng Phật tổ, chép phạt mười lần kinh Phậ