XtGem Forum catalog
Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321950

Bình chọn: 7.00/10/195 lượt.

ưng có một lần, sau khi cô làm MC cho một chương trình truyền hình, Cố Thành

Ca lại tỏ vẻ chẳng thích thú gì, bởi vì anh không muốn cô trở thành đối tượng

để bọn đàn ông khác mơ tưởng, vậy là cô đồng ý chỉ làm những việc ở hậu trường,

có lúc đi phỏng vấn thu hình cùng những phóng viên khác, lại có khi ngồi nhà

biên tập những tư liệu mà mọi người thu thập được, rồi làm thành bản tin, kể ra

cũng phải cảm ơn tổng giám đốc Vu Ngạo, nếu ngày trước không phải ông ta buộc

Triệu Tử Mặc cô phải học cách biên tập thành thạo, thì đến lúc vào được đài

truyền hình trung tâm, cô cũng không có được nhiều sự lựa chọn như ngày hôm

nay.

Nhưng cũng vì cô chỉ làm những việc ở hậu trường, nên

so với đàn chị Trầm Tích Vi mà nói, những thành tựu cô gặt hái được chưa đáng

là bao. Trầm Tích Vi đã trở thành người dẫn chương trình chuyên nghiệp từ lâu,

chẳng những làm MC cho một chương trình toàn các ngôi sao, mà lại còn là MC

trong một chương trình truyền hình thuộc dạng nổi tiếng nhất nước, hai chương

trình này, mỗi bên lại có một phong cách hoàn toàn khác nhau, vậy mà mỗi lúc

lên hình, Trầm Tích Vi lại cứ như một ma nữ thực thụ, trăm biến vạn hóa, khi

giản dị đời thường, lúc tao nhã thoát tục…

Chuyến đi công tác Thượng Hải lần này, quả là giúp

Triệu Tử Mặc gặt hái được nhiều điều hay.

Ngày cô về chậm hơn một ngày so với dự định ban đầu,

tình cờ lại trùng lúc Cố Thành Ca phải tham dự một phiên tòa, thế nên sau khi

chào tạm biệt Trầm Tích Vi, cô nhắn một cái tin, rồi lập tức gọi taxi trở về

nhà.

Chiều hôm đó, khi Triệu Tử Mặc đang nằm dài trong

phòng khách, ôm laptop chơi game thì thấy Bắc Dã Thanh Vũ bước ra khỏi phòng vẽ

tranh, nhìn mẹ chuẩn bị đi nấu cơm, cô cầm chiếc điện thoại di động bên cạnh

lên, gọi với theo: “Con gọi điện bảo cực phẩm đến đây ăn cơm nhé mẹ.”

Bắc Dã Thanh Vũ vừa đi được mấy bước, nghe cô hỏi vậy

thì đáp ngay: “Con đừng có lãng phí tiền điện thoại nữa, chắc chắn nó sẽ đến.”

Triệu Tử Mặc lập tức ngưng tay lại: “Ủa, sao mẹ biết?”

Bắc Dã Thanh Vũ không đáp, đi thẳng vào phòng bếp.

Triệu Tử Mặc ngẫm nghĩ một lát, rồi đặt chiếc điện

thoại xuống.

Chẳng lẽ mẹ già đại nhân nhà cô lại thần thông quảng

đại đến vậy ư?

Nhưng rồi chỉ hai phút sau, Triệu Tử Mặc đã biết, cái

sự “tiên liệu như thần” ấy của mẹ cô hoàn toàn không có gì là khó hiểu.

Bởi vì Cố Thành Ca đã gọi điện đến.

“Anh mới ở tòa về”, anh nói, rồi hỏi ngay: “Đi công

tác về có mệt không em?”

Cô hào hứng đáp lời anh: “Khỏe lắm khỏe lắm, em còn

đang chơi game đây nè.”

“Ừ,” Giọng nói của anh có chút khàn khàn, có lẽ là vì

phiên tòa vừa kết thúc, anh chưa uống được ngụm nước nào đã vội gọi điện cho cô

ngay: “Em nói với mẹ một tiếng, tối nay anh sẽ đến ăn cơm.”

Triệu Tử Mặc: “…”

Sau khi buông chiếc điện thoại ra, Triệu Tử Mặc lập

tức nhào khỏi chiếc ghế sofa, chạy như bay vào bếp: “Mẹ ơi mẹ ơi, Thành Ca vừa

gọi điện, bảo lát nữa anh ấy sẽ tới đây ăn tối… Sao mẹ đoán được hay thế?”

Bắc Dã Thanh Vũ chẳng thèm bận tâm, thản nhiên đáp:

“Mẹ không cần đoán, đó là quy luật rồi.”

???

“Cái con bé ngốc nghếch này, con không nhớ là mỗi lần

con đi công tác về thì nó đều tới đây sao, chỉ trừ những lúc nó không biết rằng

con đã về thôi.”

Có chuyện như vậy thiệt hả? Sao cô không phát hiện ra

nhờ?



Ngày hôm sau, Triệu Tử Mặc nằm dài ở nhà nghỉ xả hơi,

nghĩ đến việc vị hôn phu cực phẩm của cô lại nhắc tới việc đi cục dân chính một

lần nữa….

Hừm…

Sao anh ấy lại phải vội vàng sốt sắng thế nhỉ?

Mùa hè này, thời tiết ở thành phố Anh Phong thay đổi

cực kỳ thất thường, ngày hôm trước mặt trời còn chiếu sáng chói chang, ban ngày

nóng như đổ lửa, vậy mà ngay ngày hôm sau, thời tiết đã bị ảnh hưởng bởi một

cơn bão vùng duyên hải, và cứ thế, mưa thi nhau ầm ầm trút xuống.

Cũng chính vì những trận mưa bất ngờ ấy, mà không ít

vùng trong thành phố bị trũng nước sâu, một số huyện nhỏ lân cận cũng bị nạn

ngập lụt đe dọa. Theo báo đưa tin, thành phố Đồng Thành ở phía Tây là nơi có

địa hình đặc biệt thấp, thế nên lượng nước mưa từ Anh Phong đều chảy về hướng

đó, khiến cho lúc này, Đồng Thành đã bị ngập lụt nặng nề.

Đài truyền hình lập tức phái phóng viên tới Đồng Thành

trước để ghi hình đưa tin, nhưng ở khâu cử người thì lại tương đối khó khăn,

hay nói thẳng ra, không ai trong đoàn dám tình nguyện dẫn xác đến đó. Dù sao

thì bão bùng, ngập lụt nặng nề đến vậy, rất có khả năng là một đi không trở về

lắm chứ.

Lúc mọi người trong đoàn đang tranh cãi, đùn đẩy cho

nhau thì Triệu Tử Mặc đang nghe điện thoại ở bên ngoài, vừa bước vào đã nghe

thấy mấy lời này của họ, cô liền giơ tay: “Để tôi đi Đồng Thành.”

Cuối cùng cũng có người chịu tự nguyện đi rồi.

Lúc ấy cũng chẳng phải Triệu Tử Mặc cố tỏ ra dũng cảm

cao thượng gì cho cam, mà là vì ban nãy đã có người gọi điện đến cho cô, người

mà kể từ lâu lắm rồi cô đã không còn gặp hắn nữa, Kỷ An Thần.

Vào mùa đông năm cô học năm nhất, sau khi Kỷ An Thần

tặng cô một nhành mai, hắn không đến thực tập ở sở vụ luật nữa, mà về làm việc

cho công ty của gia đình, cho đến bây giờ, hắn