
y đống tài liệu trước mặt Hàn Mặc Ngôn còn
nhiều hơn cả cô, Lục Nhiễm cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Hàn Mặc Ngôn có lẽ là ông chủ bận rộn nhất mà cô từng
biết, những ông chủ khác thì ngày ngày tiếp khách, hội họp công tác du lịch
đánh golf khắp nơi, bàn giao toàn bộ công việc cho các giám đốc và trợ lý giải
quyết, còn mình chỉ làm những quyết sách chiến lược. Hàn Mặc Ngôn thì ngược
lại, tham gia từ giai đoạn kế hoạch, nhiều lúc còn nắm rõ các hạng mục hơn cả
người phụ trách trực tiếp của những hạng mục này.
Đây thực ra cũng không phải việc hay, một ông chủ giỏi
phải biết cách dùng người, chứ không nhất thiết việc gì cũng phải tham gia.
Sở dĩ anh tận tâm tận lực, việc gì cũng muốn tự làm như
vậy, Lục Nhiễm nghĩ mãi rồi cũng đưa ra được một kết luận: Đó là vì Hàn Mặc
Ngôn bẩm sinh đã là một kẻ cuồng công việc.
Gõ ngón tay lên mặt bàn, Lục Nhiễm hỏi: “Café không?”.
Hàn Mặc Ngôn hơi ngước mắt lên: “Một cốc”. Rồi lại cúi
xuống làm việc tiếp.
Đã quá quen với việc này, Lục Nhiễm cầm chiếc cốc café
màu đen trên bàn làm việc của Hàn Mặc Ngôn, bỏ café, bơm nước sôi vào, café tan
nhanh hơn trong nước, thơm lừng, bỏ thêm hai viên đường rồi bê vào phòng làm
việc của Hàn Mặc Ngôn.
Lúc đó, Hàn mặc Ngôn vẫn đang tiếp tục làm việc bên
máy tính.
“Khoảng bao lâu nữa?”.
Hàn Mặc Ngôn trả lời không do dự: “Mười phút”.
“Em đợi anh”.
Bê tách café của mình nhấm nháp từng ngụm, Lục Nhiễm
rảo bước đến bên giá sách của Hàn Mặc Ngôn.
“Em có thể xem không?”.
“Được”.
Giá sách của Hàn Mặc Ngôn gọn gàng sạch sẽ và ngăn
nắp, sắp xếp riêng biệt từng loại, có cả chú thích rõ ràng.
Gần như toàn bộ là sách kinh tế và tiếng Anh, trong đó
có một số lượng lớn sách nguyên bản của nước ngoài chứa rất nhiều danh từ
chuyên môn.
Lục Nhiễm cũng không ngạc nhiên vì cô đã biết mấy năm
cuối đại học và MBA Hàn Mặc Ngôn đều học ở nước ngoài.
Ngón tay cô lần lượt rẽ qua hàng loạt gáy sách, giữa
một loạt những economic, finance, English Lục Nhiễm đột nhiên nhìn thấy một
cuốn sách nhỏ hơn, lọt thỏm bên trong, In Seach of Lost Time(1).
(1) Là một trong bảy tập của bộ truyện Đi
tìm thời gian đã mất của nhà văn Pháp Marcel Proust, được viết từ 1908 đến 1922
và xuất bản từ 1913 đến 1927, trong đó ba tập cuối chỉ được xuất bản sau khi
tác giả qua đời. Tiểu được xếp trong mười cuốn tiểu thuyết được thanh niên Pháp
ưa thích nhất trong thế kỷ hai mươi. Tạp chí Time cũng bình chọn Đi tìm thời
gian đã mất nằm trong số mười cuốn sách vĩ đại nhất mọi thời đại.
Sách văn học về dòng ý thức... Hàn Mặc Ngôn lại có
loại sách này.
Lục Nhiễm đứng sững lại.
Cô lấy quyển sách ra, tiện tay mở ra, chỉ thấy trên
trang bìa trắng tinh là dòng chữ bay bướm:
“Thân tặng hậu bối đáng yêu Hàn Mặc Ngôn.
Sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ.
Tiền bối: Trang Tĩnh”.
Cô hơi quay lại, Hàn Mặc Ngôn vẫn đang chăm chú làm
việc, không phát hiện ra.
Lục Nhiễm trả cuốn sách về chỗ cũ.
Trong lòng cô vang lên hai chữ: Trang Tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Lục Nhiễm nghe thấy cái tên này,
lúc đó cô không biết chủ nhân của nó sau này sẽ khiến cô đau khổ thế nào.
Trả sách về chỗ cũ, như để che giấu, Lục Nhiễm chuyển
sang xem kế hoạch làm việc của Hàn Mặc Ngôn, hỏi: “Tuần sau phải đi họp ạ?”.
Hàn Mặc Ngôn vẫn không ngẩng đầu lên: “Ừ, hội nghị tìm
kiếm cơ hội kinh doanh, kéo dài khoảng nửa tháng, phải chuẩn bị rất nhiều tài
liệu”.
Một cái tên cũng chẳng chứng tỏ được điều gì, Lục
Nhiễm nhanh chóng bỏ ra khỏi đầu, nghĩ đến một việc khác: “Chỗ đó hình như là
một thành phố du lịch ven biển?”.
Hiểu ý của Lục Nhiễm, Hàn Mặc Ngôn trả lời rất nhanh:
“Sẽ mất khoảng mười ngày hội họp, thời gian còn lại hoạt động tự do, đơn vị tổ
chức cũng mời tham gia một số hoạt động tham quan du ngoạn”.
Khuôn mặt Lục Nhiễm rạng rỡ hẳn lên, ánh mắt tươi
tỉnh: “Hàn tổng, đến lúc đó anh dẫn em đi chơi nhé”.
Hàn Mặc Ngôn hơi sững lại, đáp: “Được”.
Có vui rồi cũng có buồn, ngày thứ hai làm việc, Lục Tề
đang ở xa không quản xa xôi tìm đến, vừa gặp đã hỏi: “Tại sao em lại quay lại
làm việc cho hắn ta?”.
Lục Nhiễm giơ hai tay, cười vẻ vô tội: “Lần này không
phải tại em, bố mẹ chỉ đường đấy chứ?”.
Nỗi bực tức của Lục Tề dịu đi phần nào rồi lại bùng
lên ngay:
“Em không từ chối được à? Hàn Mặc Ngôn là người thế
nào, chẳng lẽ ba năm nay em còn chưa nhận ra? Đối với anh ta, em thậm chí còn
không bằng một hạng mục công việc, em có lấy anh ta, anh ta cũng không cho em
một gia đình ấm áp, không cho em sự quan tâm chăm sóc dịu dàng, anh ta căn bản
không thể yêu em, chẳng lẽ em không hiểu sao?”.
Nụ cười trên khuôn mặt Lục Nhiễm hoàn toàn biến mất.
Những lời của Lục Tề hoàn toàn là sự thật, chính vì là
sự thật nên càng làm tổn thương người khác.
Thấy vẻ mặt của Lục Nhiễm, Lục Tề có vẻ hơi hối hận vì
mình đã quá lời, nhưng, thà đau một lần còn hơn, thà làm cho Lục Nhiễm tỉnh ngộ
còn hơn cứ để cô mãi ôm ấp giấc mộng hão huyền.
“Em biết mà, anh, những lời anh nói em đều biết hết”.
“Thế em...”.
Lục Nhiễm ngẩng lên, nhìn vào mắt anh trai, ánh mắt
nghiêm nghị, chứa đựng sự chân