
thật đến cố chấp: “Anh, bao nhiêu năm nay em chỉ
thích mỗi người này, buông tay cũng được, nhưng nếu không hết lòng một lần thì
sao có thể hoàn toàn từ bỏ... Anh cũng biết, trước đây anh ấy hoàn toàn không
biết em thích anh ấy, nhưng bây giờ thì khác rồi, anh ấy đã biết, cũng muốn cố
gắng thử yêu em, nếu lần này vẫn không thể, em nhận thua cũng chưa muộn...”.
Lục Tề giang tay, ôm lấy em mình.
Anh thở dài: “Em muốn thử cũng được, nhưng, Tiểu
Nhiễm, em không sợ cuối cùng mình vẫn là người thua thiệt hay sao? Trước đây
chỉ đơn thuần là em yêu thầm người ta, có sâu đậm lắm cũng chỉ là tình cảm đơn
phương, cùng lắm cũng chỉ là đối phương không chịu đáp trả tình cảm của mình.
Nhưng bây giờ là chuyện của hai người, tình cảm bỏ ra chưa chắc tỉ lệ thuận với
những gì nhận được, chưa biết chừng sự tổn thương sẽ không thể nào đo đếm
được...”.
Lục Nhiễm đặt bàn tay của mình lên tay anh, khẽ gỡ tay
anh ra, cũng gỡ luôn cả nỗi lo lắng chất chứa trong lòng anh trai mình.
“Anh, không sao đâu... tất cả là quyết định của một
mình em, cho dù kết quả thế nào, hậu quả em sẽ tự gánh chịu... Em dám đánh cuộc
thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chịu thua...”.
Lục Nhiễm nhìn Lục Tề, ánh mắt cố chấp của cô khi hai
mươi mấy tuổi cũng không khác gì với năm cô mười mấy.
Lục Tề vẫn nhớ.
Năm đó, Lục Nhiễm đứng trước mặt Lục Tề nói với anh
trai mình, từ hôm nay trở đi, cô quyết tâm trở thành một học sinh ngoan, không
tụ tập, không gây rối, không đi đêm, cũng không giao du với đám bạn xấu, cô
phải trở thành một người tinh anh, một người thực sự tinh anh.
Một lời thề khá buồn cười, nhưng Lục Tề không thể nào
cười nổi.
Anh hiểu rõ tính tình em gái mình hơn ai hết, đã nói
là làm. Cô em gái mà anh vẫn nuông chiều, không bao giờ mắng mỏ, dù gây ra hết
chuyện này đến chuyện khác anh vẫn im lặng giải quyết mọi hậu quả.
Nhưng cô em gái không biết trời cao đất dày ấy, tự do
ngạo mạn ấy, lại vì một người con trai mà thay đổi đến thế này.
Anh vô cùng bất ngờ.
Và còn bất ngờ hơn vì ảnh hưởng của người này đối với
Lục Nhiễm sau bao nhiêu năm vẫn y nguyên, không hề thuyên giảm.
Nhìn từ một góc độ nào đó, đúng là anh đang đố kỵ với
Hàn Mặc Ngôn, nhưng từ một góc độ khác, anh luôn mong em gái mình được hạnh
phúc, đáng tiếc là, dù nhìn ở góc độ nào, Hàn Mặc Ngôn cũng không giống một
người có thể mang lại hạnh phúc cho em gái anh.
Lục Tề khẽ thở dài.
Thấy thế, Lục Nhiễm lại cười: “Anh, thôi được rồi, anh
đừng lo lắng nữa. Anh lo cho em như vậy, thì cũng lo cho mình đi, anh cũng lớn
tuổi rồi vẫn chưa có bạn gái, mà rõ ràng bao nhiêu cô thích anh như thế, ví dụ
như cái cô xem mặt hôm trước ấy...”.
Lục Tề thay đổi sắc mặt: “Em đừng nhắc đến cô ta nữa”.
Cố nhịn cười, Lục Nhiễm giả vờ không hiểu: “Sao thế anh,
cái cô Trương đó rất thích anh mà...”.
Đâu chỉ là rất thích, phải là cực kỳ thích ấy chứ, vừa
nhìn thấy vẻ anh tuấn cứng cáp của Lục Tề, cái cô Trương trông như chị Phượng
ấy mắt sáng bừng lên, không cần nghĩ ngợi gì đã gạt Lục Nhiễm sang một bên, đi
thẳng đến ngồi bên cạnh Lục Tề.
Càng lúc càng ân cần, ví dụ như dùng đũa còn dính thức
ăn của mình mà gắp thức ăn cho Lục Tề, cố ngồi cho sát lại, lại còn cố tình
dùng nhầm khăn ăn, uống nhầm cốc của Lục Tề...
Lục Tề không thể chịu đựng được hơn, cũng không tiện
tỏ thái độ, đành giả vờ ra nhà vệ sinh rồi kéo Lục Nhiễm về trước.
Phát hiện ra Lục Nhiễm có ý trêu mình, Lục Tề e hèm
một tiếng, chuyển đề tài.
“Không nói chuyện này nữa, cái cô Đỗ Hàn đó còn làm
phiền em nữa không?”.
Lục Nhiễm thật thà lắc đầu: “Hôm đó bàn chuyện hợp tác
và ăn cơm xong cô ấy không liên lạc lại với em”. Lục Nhiễm cũng chuyển đề tài,
hỏi: “Thế hôm đó hai người ở đấy, anh không làm gì cô ấy chứ?”.
“Anh có thể làm gì cô ta chứ, chẳng qua cũng chỉ là
cãi qua cãi lại một tí rồi ai về nhà nấy thôi”.
“Có thế thôi à?”. Lục Nhiễm có vẻ hơi thất vọng.
“Nếu không thì em tưởng thế nào?”.
“Em? Cũng không có gì...”.
Tất nhiên, vào lúc đó không ai có thể biết câu chuyện
sau này của Lục Tề và Đỗ Hàn.
Không phải là Hàn Mặc Ngôn không biết yêu mà
là ành đã sớm chôn vùi tình yêu của mình cho một người con gái khác.
Hội nghị tìm kiếm cơ hội kinh doanh khai mạc theo đúng
lịch trình, Lục Nhiễm bảo phó trợ lý đặt vé trước.
Việc này đáng lẽ là do Tiết Lễ Giai làm, nhưng cũng có
thể vì thái độ của Hàn Mặc Ngôn quá kiên quyết, cũng có thể do cô ta cảm thấy
xấu hổ nên không thấy đến làm việc nữa, Lục Nhiễm đã điều Cố Tiểu An thay vào
vị trí của cô ta.
Trước hôm đi công tác một ngày, cuối cùng cũng chuẩn
bị xong bao nhiêu tài liệu, Hàn Mặc Ngôn cho cô nghỉ nửa ngày để chuẩn bị, còn
bản thân vẫn tiếp tục làm việc.
Lục Nhiễm cũng không miễn cưỡng, trở về sắp xếp đồ
đạc.
Thành phố họ chuẩn bị đến nhiệt độ khá cao, quần áo
mùa hè của cô thì hầu như toàn từ mấy năm trước, lục lọi mãi, cuối cùng rút ra
kết luận là vẫn phải đi mua quần áo mới.
Nhanh chóng chọn được vài bộ trong cửa hàng quần áo,
Lục Nhiễm nhận được điện thoại của Hướng Diễn, nói là mọi việc đã được giải
q