
au lưng Lục Nhiễm.
Âm sắc đó thật dịu dàng êm tai, chỉ nghe đã thấy có
cảm tình.
Nhưng, Lục Nhiễm lại có cảm giác sống lưng lành lạnh,
chỉ muốn đánh người.
Bởi vì, Lục Nhiễm nghe thấy Hàn Mặc Ngôn đáp trả thanh
âm ấy, gằn từng tiếng một, giá băng vô cùng: “Lâu lắm không gặp, tiền bối Trang
Tĩnh”.
Quay người lại, lần đầu tiên cô đối diện người phụ nữ
đã nghe danh từ lâu.
Trang Tĩnh.
Cô ta mặc một chiếc váy màu nhạt, được làm thủ công
tinh tế, hai bên thân váy thiết kế xếp lớp lạ mắt, tầng tầng lớp lớp làm tăng
vẻ yểu điệu dịu dàng, rất tao nhã và quý tộc.
Và con người này… chính xác là một mỹ nhân.
Dù nhìn bằng con mắt thù địch, Lục Nhiễm không tìm
thấy một khuyết điểm nào.
Nụ cười ấm áp thường trực trên khuôn mặt xinh đẹp thật
khiến người đối diện cảm thấy thoải mái, cộng thêm khuôn mặt thanh tú, ánh mắt
như nước hồ thu khiến cho cả con người cô ta trông giống một viên ngọc đã được
mài giũa trở nên hòa mỹ.
Nhưng càng hoàn mỹ, càng khiến Lục Nhiễm có cảm giác
bài trừ con người này.
Cô ta quá tỉnh táo, quá thờ ơ, thần trí kiên định như
nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay. Không thể không thừa nhận, Lục Nhiễm đang
đố kỵ.
Không chỉ vì đối phương lớn tuổi hơn cả Hàn Mặc Ngôn
mà vẻ ngoài chỉ như một cô sinh viên non nớt, càng vì vẻ tỉnh táo thờ ơ của cô
ta được xây dựng trên cơ sở Hàn Mặc Ngôn, mà Hàn Mặc Ngôn… chính xác là không
thể quên được người phụ nữ này.
Thật khiến người khác đau lòng.
Lau chút rượu còn sót lại trên môi, lặng lẽ nhìn Trang
Tĩnh.
Xung quanh, tiếng nói chuyện rì rầm, tiếng cụng ly
chúc tụng, vô cùng huyên náo.
Chỉ riêng không khí ở đây là lạnh lẽo đến rợn người.
Như không cảm thấy có gì khác thường, Trang Tĩnh mỉm
cười nhìn Hàn Mặc Ngôn, ánh mắt chăm chú chân thành, dường như cả thế giới này
chỉ có một mình Hàn Mặc Ngôn: “Anh có khỏe không?”.
“Sau khi cô đi, tôi khỏe hơn bao giờ hết”.
Trang Tĩnh khép hờ hàng mi dài, rõ ràng có chút hoang mang:
“Xin lỗi. Hồi đó em sai rồi, nên em cũng không muốn giải thích”.
Hàn Mặc Ngôn cười nhạt, giọng điệu hung hăng:
“Không có gì phải giải thích hết. Tôi chỉ muốn hỏi cô
một câu, Trang Tĩnh, tại sao cô còn quay lại?”.
“Vì anh”.
Trang Tĩnh bỗng ngước mắt lên, mỉm cười kiên định.
“Sáu năm rồi, em vẫn luôn tự đánh cuộc với bản thân mình, tốt nghiệp tiến sĩ
trở về nước, chỉ cần anh còn dù chỉ là chút ít tình cảm với em, thì dù có thế
nào em cũng sẽ giành lại được anh”.
Lục Nhiễm cảm thấy mấy năm nay tính tình cô đã được
tôi luyện quá hiền hòa, nghe những lời như thế mà vẫn chưa nhào đến đánh cho
Trang Tĩnh một trận.
Chỉ có điều, chẳng lẽ Trang Tĩnh không cảm thấy mình
quá vô liêm sỉ hay sao, bỏ rơi người ta sáu năm, bây giờ nói giành lại là giành
lại, cô ta coi tình cảm của Hàn Mặc Ngôn là cái gì mà muốn vứt thì vứt, muốn
nhặt thì nhặt sao?
Cô đang định lên tiếng, không ngờ câu trả lời của Hàn
Mặc Ngôn hoàn toàn nằm ngoài dự định của cô.
“Không phải vì kinh tế bên đó suy thoái, thị trường
tiêu điều, ngành tiền tệ cũng thua xa trong nước nên phải trở về mưu lợi sao?
Trang Tĩnh, cô tưởng tôi vẫn ngốc như sáu năm trước à?”.
Trang Tĩnh ngừng lại một lát, giọng nói thoáng chút bi
ai: “Anh vẫn còn canh cánh chuyện đó trong lòng sao?”.
Hàn Mặc Ngôn chống tay vào góc bàn, khẽ chau mày, nhắm
mắt lại: “Cũng là nhờ có cô dạy bảo mà”.
Có lẽ một phần vì say, nhưng… lúc này đây Hàn Mặc Ngôn
khiến cho Lục Nhiễm cảm giác anh như sắp quỵ ngã.
Cứ tưởng rằng trời long đất lở Hàn Mặc Ngôn cũng vẫn
bình thản như không? Giây phút ấy, Lục Nhiễm thấy tim mình đau nhói.
Cô đứng dậy, xen vào giữa hai người, mỉm cười với
Trang Tĩnh: “Xin chào”.
Hình như lúc này mới phát hiện ra cô, ánh mắt Trang
Tĩnh thoáng một tia nghi hoặc, nhưng vẫn rất lịch sự: “Xin chào”.
“Hoan nghênh chị về nước, có điều…”. Lục Nhiễm cười ý
nhị: “Em là bạn gái của Hàn Mặc Ngôn, vì thế, hiện tại anh ấy là của em, hy
vọng chị không tùy tiện tán tỉnh bạn trai em như thế”.
Ánh mắt Trang Tĩnh thoáng chút sượng sùng rồi mỉm
cười, hoàn toàn lờ tịt ý khiêu khích của Lục Nhiễm, chỉ nói với Hàn Mặc Ngôn:
“Anh à, ở nước ngoài em vẫn rất nhớ anh, em nói thật đấy. Có điều nếu hiện giờ
anh đã có bạn gái. Thì em đi đây”.
Nói xong, Trang Tĩnh quay đi, dáng điệu vẫn ung dung
thong thả.
Hàn Mặc Ngôn ngồi phịch xuống ghế sofa, uống hết cốc
này đến cốc khác.
Thấy Hàn Mặc Ngôn như vậy, ý định trách hỏi lúc nãy
tại sao lại hôn cô như vậy đột nhiên biến mất, bởi vì câu trả lời đã quá rõ
ràng.
Hàn Mặc Ngôn say rồi.
Ở bên cạnh Hàn Mặc Ngôn bao nhiêu lâu như vậy, đây là
lần đầu tiên Lục Nhiễm thấy anh say.
Cứ tưởng rằng Hàn Mặc Ngôn nghìn cốc không say, hóa ra
anh chưa say vì chưa gặp được người mà anh cam tâm tình nguyện mượn rượu giải
sầu.
Cảm giác mệt mỏi trào dâng, Lục Nhiễm dựa vào ghế
sofa, nhắm mắt lại.
Cô cũng muốn uống cho say, nhưng phải kiềm chế lại.
Bời vì, hai người ít nhất phải có một người tỉnh táo,
chứ say bét ra đấy, làm thế nào về được.
Đám người dần tản mát, tiếng huyên náo cũng ít hơn,
Lục Nhiễm mở mắt, thấy Hàn Mặc Ngôn đ