The Soda Pop
Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323792

Bình chọn: 7.00/10/379 lượt.

p phải Bùi Hàm.

Lục Nhiễm cười: “Số chúng mình chắc cũng không xúi

quẩy đến thế đâu, cũng không thể lần nào đến cũng gặp Bùi Hàm, với lại, tớ sẽ

không ở đó quá lâu, chỉ một, hai tiếng thôi”.

Không hiểu được ý định của Lục Nhiễm, nhưng Lâm Tĩnh

cũng không từ chối.

Bên ngoài quán bar gió lạnh căm căm, người đi đường ai

cũng khăn áo kín mít, bước chân vội vàng. Bên trong quán bar hoàn toàn khác

hẳn, không khí oi nóng ngút trời, khăn áo mỏng manh, những điệu nhảy nóng bỏng,

nam nữ âu yếm bên nhau.

Lục Nhiễm gọi một ly rum nhẹ, từ tốn nhấp môi, trong

đầu lần lượt hiện lên những cảnh tượng từ hồi cô mới gặp Hàn Mặc Ngôn.

Có người đến mời Lâm Tĩnh ra nhảy, cô bạn có vẻ không

yên tâm về Lục Nhiễm, nhưng Lục Nhiễm cười xua tay để Lâm Tĩnh đi.

Quen nhau, biết nhau, yêu nhau.

Rõ ràng hai phần đầu cô đã làm rất tốt, không đúng

sao?

Chỉ còn phần cuối cùng, nhưng chỉ mình cô cố gắng thôi

chưa đủ…

“Anh có thể mời em một ly không?”. Lục Nhiễm lắc lắc

ly rượu, lắc đầu: “Xin lỗi, em có bạn rồi”.

“Vâng, xin lỗi đã làm phiền”.

Rượu rất nhẹ nên Lục Nhiễm vẫn rất tỉnh táo.

Rốt cuộc từ khi nào cô trở nên thế này, còn không dám

say một trận cho thoải mái, quen với việc nhẫn nại khống chế tình cảm của mình.

Lại có người đến bên Lục Nhiễm: “Cô ơi…”

“Xin lỗi”.

“Dạ, cô gái bên kia muốn mời cô qua một chút”.

Lục Nhiễm ngẩng đầu nhìn, đằng kia có mấy người đang

ngồi, trong đó có một cô gái trông khá quen, nhưng cô chưa nhớ được ra là ai.

Không đợi cô nhớ ra, cô gái kia đã đi lại phía cô,

khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, nụ cười tươi tắn: “Cô Lục, lâu lắm không gặp,

tôi còn chưa cảm ơn cô lần trước đã cứu tôi”.

Khuôn mặt này không giống lắm với cô gái trang điểm kỹ

càng lạnh lùng khi trước, Lục Nhiễm dò hỏi: “Lý Tiêu Ảnh?”.

“Đúng rồi, cô không nhận ra à?”.

Lục Nhiễm cười yếu ớt: “Cũng có đôi chút, nhưng bây

giờ cô Lý xinh đẹp hơn rất nhiều”.

Nói thật lòng, Lý Tiêu Ảnh bây giờ phải trẻ hơn lúc

trước ít nhất là năm tuổi.

“Chắc tại vì tôi đã tìm được người yêu mình. Tuy không

bằng Hàn Mặc Ngôn, nhưng ít nhất anh ấy rất yêu tôi, quan tâm đến tôi, gần như

là hết mực chiều chuộng… Tuy không có được những tình cảm mãnh liệt, nhưng cũng

không phải kiệt quệ rã rời… Hiện giờ tôi sống rất bình yên, hài lòng… Tôi cảm

thấy mình thật hạnh phúc”.

Giơ bàn tay lên khoe chiếc nhẫn cưới, Lý Tiêu Ảnh mỉm

cười không giấu nổi vẻ thẹn thùng: “Chắc khoảng tháng ba sang năm chúng tôi sẽ

làm lễ cưới”.

Có thể thấy rõ ràng, người phụ nữ đang đứng trước mặt

cô không hề có ý khoe khoang mà chỉ đơn thuần muốn chia sẻ niềm vui của mình.

Lục Nhiễm nâng ly mỉm cười: “Thế thì phải chúc mừng cô

rồi”.

“Trước kia vì Hàn Mặc Ngôn mà đã làm khó cho cô không

ít, thật là xin lỗi cô. Có điều, lúc đó chắc cũng vì… đố kỵ, rõ ràng tôi là bạn

gái của anh ta, mà anh ta còn quan tâm đến cô hơn”.

Ánh mắt Lý Tiêu Ảnh thoáng một tia cay đắng, nhưng

nhanh chóng lấp đầy bằng hạnh phúc tràn trề: “Thực ra tôi cảm thấy Hàn Mặc Ngôn

cũng thật đáng thương, nhưng nếu là cô… biết đâu có thể khiến anh ta mở lòng”.

Không biết tại sao, Lục Nhiễm bỗng muốn trải lòng.

Cô cúi đầu cười: “Cô đánh giá tôi quá cao rồi, người

trong tim Hàn Mặc Ngôn, không phải là tôi”.

“Cô muốn nói đến người phụ nữ đó à? Cô ta đã ra nước

ngoài từ lâu rồi”.

“Cô biết à?”. Lục Nhiễm hơi ngạc nhiên, rồi nói: “Cô

ta trở về rồi”.

Lý Tiêu Ảnh nhìn ra xa xăm: “Tôi biết chứ… không thắng

nổi một phụ nữ đã đi xa bao nhiêu năm, thật là quá mất mặt. Cô ta… trở về à?”.

“Ừ. Cô có biết chuyện của họ không?”.

Không ngờ Lý Tiêu Ảnh lại lắc đầu: “Thực ra tôi cũng

không rõ lắm, tôi chỉ biết đã từng rất yêu người này, sáu năm trước không hiểu

vì lý do gì mà họ chia tay nhau, sau đó người đó ra nước ngoài, có điều…”.

Đằng sau có người gọi tên Lý Tiêu Ảnh, cô dạ một

tiếng, bước đến trước mặt Lục Nhiễm, lấy từ trong túi ra điện thoại và một cây

bút bi, tìm số điện thoại rồi kéo tay Lục Nhiễm, viết vội vào lòng bàn tay cô

một cái tên kèm theo số điện thoại.

“Chồng chưa cưới đang gọi tôi rồi, tôi đi đây. Đây là

tên và số điện thoại của một người bạn tốt của anh ấy trước kia, nhưng rất kín

tiếng, hy vọng cô có thể moi được tin gì giá trị”.

“Cảm ơn cô”.

Ánh mắt chuyển dần từ đôi nam nữ ôm ấp ngọt ngào sang

lòng bàn tay, Lục Nhiễm lấy điện thoại ra ghi lại.

Minh Viên.

Cái tên này sao nghe rất quen?

Nhưng, không nghĩ ra cũng không sao, cô chỉ do dự vài

giây và đưa ra quyết định. Rời khỏi quán bar, chọn một nơi yên tĩnh, Lục Nhiễm

gọi vào số điện thoại vừa rồi.

Đấu dây bên kia là giọng ấm áp của một người đàn ông,

nghe càng thấy quen.

“A lô, xin hỏi cô tìm ai?”.

“Có phải anh Minh Viên không ạ?”.

“Vâng, xin hỏi cô là?”.

“Chào anh. Tôi là bạn gái của Hàn Mặc Ngôn, tôi có vài

chuyện muốn hỏi anh”.

Đầu giây bên kia im lặng một lát, rồi cười đáp: “Lục

Nhiễm phải không?”.

“Anh quen tôi à?”.

“Chúng ta đã gặp nhau hôm họp mặt rồi mà, em quên rồi

à?”.

Lục Nhiễm bỗng nhiên nhớ ra, chính là người đàn ông

đeo kính gọng vàng trông rất nho nhã đó. Thật là trùng hợp.

“Vâng