
ần này anh ấy có việc đột xuất, cô đã đợi bao nhiêu lâu như vậy,
đợi thêm một vài ngày cũng chẳng sao.
Thế rồi, cũng đến đêm Giáng sinh.
Đêm Giáng sinh những năm trước Lục Nhiễm thường đón
Giáng sinh một mình hoặc làm thêm giờ cùng Hàn Mặc Ngôn, năm nay mẹ đã dặn cô
tối hôm đó phải ở nhà, thậm chí còn bảo cô mời Hàn Mặc Ngôn, mặc vẫn không biết
gì về việc của Trang Tĩnh, cô cũng không nói gì, chỉ cười nói Hàn Mặc Ngôn hôm
đó bận tiếp khách, mà cũng đúng như vậy, Lục Nhiễm nắm rõ lịch của Hàn Mặc
Ngôn, chính xác là tối hai mươi tư anh có một cuộc hẹn.
Tối hôm trước Giáng sinh, mẹ rủ Lục Nhiễm ra ngoài mua
đồ, so với cô, mẹ cô có một niềm đam mê không thể lý giải với mua sắm.
Gần như là nhìn thấy cái gì vào mắt đều không thể
không dừng chân, vừa đi được một lúc mẹ đã mua một đống đồ đẹp đẽ mà không biết
sẽ dùng vào việc gì. Lục Nhiễm đút hai tay vào túi áo khoác, mỉm cười thông cảm
với chú tài xế đang xách túi lớn túi bé đi theo mẹ.
Lối rẽ tiếp theo, thoáng thấy hai bóng dáng rất quen
vụt qua, Lục Nhiễm ngạc nhiên trợn tròn mắt, tưởng mình nhìn nhầm.
Nhắn mẹ một tiếng, Lục Nhiễm đuổi theo, nghi ngờ gọi:
“Anh ơi…”.
Nhưng bóng dáng trước mặt đã mất hút trong đám đông,
bên tai cô còn văng vẳng tiếng cười thoải mái của một cô gái.
Tiếng cười đó… có vẻ là của Đỗ Hàn…
Sao họ lại dính vào nhau như vậy?
Nghi ngờ này kéo dài đến tận bữa cơm gia đình đêm
Giáng sinh, lần đầu tiên Lục Tề dẫn theo bạn gái về nhà.
Cô gái đó có mái tóc ngắn màu tím đậm, đi bốt cao cổ,
quần da, áo da, chính là Đỗ Hàn, người vẫn luôn đối đầu với Lục Tề. Vẫn vẻ tươi
vui hoạt bát như lần đầu tiên gặp mặt, thậm chí nhìn thấy Lục Nhiễm còn chạy
tới định ôm cô một cái, mặc dù kết quả là bị Lục Tề mặt sắt đen sì ngăn lại.
Bố thì chẳng có ý kiến gì với cô gái có vẻ là con dâu
tương lai này, còn mẹ thì đặc biệt thích Đỗ Hàn, hai người phụ nữ nói chuyện
rôm rả về vấn đề vận động nữ quyền, cực kỳ tâm đầu ý hợp, có vẻ như rất tiếc vì
đã gặp nhau quá muộn.
Nhân lúc ra rửa tay, Lục Nhiễm không nhịn được phải
kéo Lục Tề qua một bên hỏi: “Anh và Đỗ Hàn là thế nào thế?”.
Một Lục Tề vốn luôn tỏ ra cứng cỏi lại ôm đầu đau khổ,
nhả ra năm chữ: “Một lời khó nói hết”. Rồi bổ sung tiếp: “Nghiệt duyên”.
Bảy chữ đó càng khiến Lục Nhiễm tò mò hơn.
Hóa ra cái lần Lục Nhiễm đưa số điện thoại của Lục Tề
cho Đỗ Hàn, hai người nói chuyện rất tâm đầu ý hợp mà không hề biết đối phương
là ai, đến lúc hẹn gặp nhau, còn chưa kịp xung đột thì Lục Tề gặp phải cô
Trương vẫn quấn quýt anh từ lần gặp trước, đem ra so sánh, Lục Tề cảm thấy Đỗ
Hàn vẫn an toàn hơn một chút và thế là chỉ cần đưa mắt ra hiệu cho nhau, Đỗ Hàn
đã đóng giả thành công bạn gái Lục Tề dọa cho cô Trương kia chạy tóe khói. Trở
thành đồng minh chiến lược, việc hợp tác của họ cũng tiến hành khá thuận lợi,
chuyển từ đối đầu sang hợp tác hòa bình.
Sau đó thì ông chủ Đỗ Thừa vì nghe thấy tiếng tăm con
gái mình mà nổi con thịnh nộ, ra lệnh cho Đỗ Hàn ngay lập tức phải tìm được một
người bạn trai, trong lúc khó khăn, Đỗ Hàn lại nhớ đến Lục Tề, nghĩ lại trước
kia đối phương đã cứu mình một lần nên anh do dự một lát đã đồng ý ngay, ai ngờ
một lần, hai lần rồi thành quen, sau đó thì không biết lơ mơ thế nào mà kết
thành đôi như bây giờ…
Lục Tề nói thì có vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẻ mặt tươi
tỉnh thì không hề miễn cưỡng.
Lục Nhiễm đập vào vai anh: “Anh, thế là em yên tâm
rồi”.
Lục Tề trừng mắt: “Nói linh tinh cái gì thế hả?”.
Bữa cơm Giáng sinh đơn giản mà ấm cúng.
Ăn xong bố phải đi có việc, mẹ thì lại mải miết với
đống quần áo và mỹ phẩm mới mua.
Lục Nhiễm lấy một lon bia, ngồi khoanh chân trên tấm
thảm bên cửa sổ, nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Không biết từ lúc nào, Đỗ Hàn cũng mang mấy lon bia ra
ngồi cạnh.
“Anh tôi đâu?”.
“Đi mua pháo hoa rồi”.
“… Cấm rồi mà”.
“Cấm thì có sao? Mà này, Lục Nhiễm, cô và Hàn Mặc Ngôn
thế nào rồi? Nghe nói Hàn Sâm cũng đã đồng ý?”.
Đỗ Hàn hỏi rất tự nhiên, Lục Nhiễm ngửa cổ uống một
ngụm bia, trả lời đơn giản: “Cũng chẳng thế nào cả”.
“Ha ah!”. Đỗ Hàn cười phá lên, uống cạn rồi bóp dẹt
lon bia lại: “Tôi đã nói là đàn ông không thể tin được, đừng thấy Hàn Mặc Ngôn
vẻ ngoài thì đạo mạo trang nghiêm, ai biết trong bụng thế nào. Đàn ông, chẳng
có ai là tốt”.
Lục Nhiễm không nhịn được cười, quay sang hỏi: “Thế
anh tôi thì sao?”.
“Anh cô ấy à…”. Đỗ Hàn nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi nghi
ngờ hỏi: “Anh cô có thật là đàn ông không?”.
“Tất nhiên rồi, trong sổ hộ khẩu ghi rõ mà”.
Ngoắc tay với Lục Nhiễm, Đỗ Hàn nói thầm cái gì đó vào
tai Lục Nhiễm, vẻ mặt nghi ngờ rất thật.
Không biết có phải tại rượu không mà mặt Lục Nhiễm hơi
đỏ, cô cũng cười phá lên, giơ ngón tay cái ra với Đỗ Hàn.
Đỗ Hàn lại mở một lon bia, không cho là thế: “Thế đã
là gì, mà, anh em nhà cô chắc không ngây thơ giống nhau đấy chứ?”. Nghĩ một
lát, Đỗ Hàn lại cười phá lên: “Cũng phải, cô còn thích được cái tên Hàn Mặc
Ngôn luôn ức chế dục vọng là cũng đủ biết rồi”.
Lục Nhiễm không trả lời, chỉ khẽ cúi đầu.
Đỗ Hàn nâng lon cạch với Lục Nhiễm một cái,