
cứ về đi”.
Cất tập tài liệu vào túi, Lục Nhiễm bỗng hỏi: “Hàn Mặc
Ngôn, có phải anh bị ốm không?”.
Hàn Mặc Ngôn im lặng.
“Có cần đi bệnh viện không?”.
“Không cần đâu”. Hàn Mặc Ngôn đáp rất nhanh, tay ôm
trán: “Anh không sao, nếu không có việc gì thì em cứ về đi”.
Nói xong, Hàn Mặc Ngôn khẽ nhắm mắt lại, mặc kệ Lục
Nhiễm, đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Trước khi kịp tức giận, Lục Nhiễm cảm thấy thái độ của
Hàn Mặc Ngôn thật lạ, theo phản xạ, cô đưa tay kéo Hàn Mặc Ngôn lại.
Hàn Mặc Ngôn giằng khỏi tay cô, cùng lúc ấy bước chân
loạng choạng, lảo đảo ngã sang một bên.
Lục Nhiễm vội vàng chạy ra đỡ, không ngờ cả người Hàn
Mặc Ngôn đổ ập vào người cô, cằm gác lên vai cô, Lục Nhiễm gần như ôm trọn cả
người Hàn Mặc Ngôn.
“Hàn Mặc Ngôn, Hàn…”.
Tĩnh trí lại, Lục Nhiễm vừa gọi vừa đập vào vai anh,
Hàn Mặc Ngôn vẫn không có phản ứng gì.
Đưa tay sờ trán, Lục Nhiễm mới phát hiện ra toàn thân
Hàn Mặc Ngôn nóng bừng.
Quả nhiên… là Hàn Mặc Ngôn bị ốm, chắc lúc nãy là do
cố gắng gượng…
Lục Nhiễm cười mà không biết phải làm sao.
Đỡ Hàn Mặc Ngôn lên giường, lấy nhiệt kế trong tủ
thuốc ra đo nhiệt độ cho Hàn Mặc Ngôn đang hôn mê.
Ba mươi chín độ rưỡi.
Sốt cao.
Lộn tung tủ thuốc mà không tìm thấy thuốc hạ sốt.
Giữa mùa đông, lại ở khu biệt thự thế này, Lục Nhiễm
biết đi đâu mua thuốc.
Bên ngoài trời tối dần, một mình cô đi mua thuốc rồi
quay về rõ ràng không thực tế chút nào, huống hồ cô không có chìa khóa nhà của
Hàn Mặc Ngôn, đến lúc đó Hàn Mặc Ngôn ngủ li bì không thể mở cửa cho cô thì
cũng không biết làm thế nào.
Dược lý trị liệu không được thì vật lý trị liệu.
Lấy đá vụn ở trong tủ lạnh ra, cho vào khăn bông chườm
trán, rồi đắp thêm vài lượt chăn, ủ chặt Hàn Mặc Ngôn.
Hàn Mặc Ngôn cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt, mặt vẫn
đỏ vì sốt, chưa bao giờ yếu đuối đến thế.
Hoàn toàn tương phản với Hàn Mặc Ngôn uy nghiêm mạnh
mẽ hoàn hảo ngày thường.
Bất giác, Lục Nhiễm cúi xuống, ôm lấy đống chăn gối và
cả Hàn Mặc Ngôn bên trong vào lòng.
Giống như là anh vẫn luôn thuộc về cô.
Quá trình đợi hạ sốt khá dài.
Hàn Mặc Ngôn vẫn sốt, nhiệt độ không hề giảm, ngủ
không yên giấc, hai đầu lông mày hơi nhăn lại, mồ hôi vã ra, gò má đỏ rực. Lục
Nhiễm cứ ngồi đó lau mồ hôi, thay khăn bông, lặp đi lặp lại.
Nói thật lòng, Lục Nhiễm chỉ được hưởng sự đãi ngộ này
từ hồi bé tí ti, không hề có kinh nghiệm và cũng chưa từng có ý định tìm hiểu
qua.
Lúc đó, Lục Nhiễm không thể nghĩ rằng sẽ có một ngày
cô cũng sẽ nhẫn nại như thế để chăm sóc một người khác.
Một cách vui vẻ và tự nguyện.
Bệnh nào thuốc nấy, cũng có thể, gặp phải Hàn Mặc Ngôn
chính là kiếp nạn của Lục Nhiễm. Đến ba giờ sáng, Hàn Mặc Ngôn đã hết sốt.
Lục Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn bông lau sạch mồ
hôi dính trên tóc mai của anh, ngáp một cái, định đi kiếm thứ gì ăn. Cô nấu
cháo trắng, ăn cho ấm bụng.
Hàn Mặc Ngôn vẫn chưa tỉnh. Cô đặt một bát cháo trắng
vào trong lò vi sóng, sợ Hàn Mặc Ngôn không nhìn thấy nên dán thêm một tờ giấy
nhớ.
Trước khi đi, có chút cảm thấy không đành lòng.
Rất ít khi Hàn Mặc Ngôn yếu đuối và hiền lành thế này.
Lục Nhiễm đưa tay lên mặt Hàn Mặc Ngôn, ngón tay khoanh vòng những đường nét
trên khuôn mặt thân thuộc.
Cô đã quá yêu, nếu không, làm sao có thể lúc nào cũng
cảm thấy Hàn Mặc Ngôn hoàn mỹ không tỳ vết. Bạn sẽ làm gì khi người trong mộng
đang nằm ngay trước mặt không chút phòng bị?
Nhiễm không muốn làm gì hết, chỉ ngồi ngẩn ngơ bên
cạnh Hàn Mặc Ngôn.
Cố ép mình tỉnh táo nhưng cũng đến lúc không chống
chọi nổi cơn buồn ngủ, bên ngoài trời sắp sáng, Lục Nhiễm gục xuống ngủ bên
cạnh Hàn Mặc Ngôn.
Cô ngủ rất say, còn không biết Hàn Mặc Ngôn tỉnh dậy
lúc nào.
Khi tỉnh lại, cô phát hiện thây mình đã nằm trong chăn
đệm ấm áp, chiếc chăn điện tỏa ra hơi ấm dễ chịu, còn Hàn Mặc Ngôn thì đã chẳng
thấy đâu.
Trong nhà bếp, Hàn Mặc Ngôn đã làm xong cho cô phần ăn
sáng, một cốc sữa, bốn lát bánh mỳ nóng, bên trong còn kẹp cả một lớp bơ trắng
mịn.
Bát cháo trong lò vi sóng của cô thì đã chẳng thấy
đâu.
Trên lát bánh mỳ hình như còn vương hơi ấm của Hàn Mặc
Ngôn, hương vị của Hàn Mặc Ngôn. Lục Nhiễm lim dim mắt tận hưởng bữa sáng ngọt
ngào.
Bình thường hóa quan hệ, quên đi chuyện không vui về
những tấm ảnh. Có điều Lục Nhiễm cảm thấy còn một nguyên nhân nữa khiến họ bình
thường hóa quan hệ, đó là Hàn Mặc Ngôn bị cảm.
Hết sốt, Hàn Mặc Ngôn lại bị cảm cúm, có vẻ ngày càng
nặng thêm, ho cả ngày không dứt, gần như là không thể làm việc và nói chuyện
với ai.
Lục Nhiễm lo lắng mua về một đống thuốc cảm cúm, pha
hết gói này đến gói khác cho Hàn Mặc Ngôn.
Nhưng bệnh tình của Hàn Mặc Ngôn càng ngày càng nặng,
uống thuốc gì cũng không có tác dụng, đành phải ở nhà làm việc, hàng ngày Lục
Nhiễm đến đó đưa tài liệu và cũng là để nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn cuộn tròn trong
chăn như con gấu ngồi gõ máy tính, trên chiếc tủ đầu giường là một đống tài
liệu…
Điệu bộ ấy khiến Lục Nhiễm không nhịn được cười. Vì là
việc công, hàng ngày đều có lái xe đưa đón nên Lục Nhiễm cũng chẳng vất vả tí
nào