Snack's 1967
Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323244

Bình chọn: 10.00/10/324 lượt.

âu phải chỉ mình cô không thể buông tay.

Họ cứ im lặng đứng yên như thế, khoảng năm phút sau,

giọng khản đặc của Hàn Mặc Ngôn mới tiếp tục, nói một câu dài: “Lục Nhiễm, là

lỗi của anh… anh không lợi dụng em, anh chỉ tức giận mà thôi”.

Hàn Mặc Ngôn lại ho, bình thản tiếp lời: “Anh tức giận

bản thân mình không thể bình tĩnh đối diện với Trang Tĩnh”, anh cười cay đắng,

“Anh không thể khống chế… anh không muốn thế, Lục Nhiễm, nếu em không thể chấp

nhận, em có thể lựa chọn rời xa anh - anh không có tư cách để giữ em ở lại. Còn

nếu em tin anh, anh sẽ bù đắp cho em, thế nào cũng được, chỉ cần là em muốn, kể

cả việc chúng ta đã nói là sẽ kết hôn”.

Lý trí mách bảo Lục Nhiễm những lời của Hàn Mặc Ngôn

là thật lòng, những lời nói thật đau lòng.

Tình yêu vốn dĩ không thể kiềm chế, nếu có thể, cô

chẳng thà không yêu Hàn Mặc Ngôn, giữ chặt tình cảm ấy, chôn sâu vào lòng đất,

nhưng làm được như thế thì cô cũng không phải là Lục Nhiễm nữa rồi.

Nắm bàn tay của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm quay lại, gằn

từng tiếng: “Hàn Mặc Ngôn, em chỉ hỏi anh một câu, đến giờ anh còn yêu Trang

Tĩnh nữa không?”.

Im lặng hồi lâu, Hàn Mặc Ngôn chậm rãi:

“Không yêu, chỉ là phản ứng bản năng”.

Nắm chặt bàn tay của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm cố nở một

nụ cười: “Hàn Mặc Ngôn, em tin anh lần này, nếu anh đã nói như vậy, thế thì

chúng ta kết hôn đi”.

Buông tay, dọn dẹp hộp cơm trên bàn, Lục Nhiễm quay

vào phòng bếp.

Trước khi ra khỏi cửa, Lục Nhiễm dừng lại, nói: “Làm

ơn đừng làm em thất vọng”.

“Anh biết rồi”.

Sống mãi trong ký ức thì thật là đáng

thương, bởi vì chẳng còn ai đợi chị trên đất cũ.


Hàn Mặc Ngôn thuộc phái hành động, Lục Nhiễm cũng thế.

Lục Nhiễm gọi cho mẹ, Hàn Mặc Ngôn gọi cho bố, chỉ có

điều phản ứng của người trước là vui mừng và kích động, còn phản ứng của người

sau là một từ “rất tốt”.

Hôn lễ nhanh chóng được chuẩn bị.

Vừa đến cuối tuần, mẹ đã chuẩn bị một loạt áo cưới để

Lục Nhiễm đi thử, váy cưới trắng tinh, tầng tầng lớp lớp trên chất liệu đắt

tiền với những hoa văn tinh tế và chi tiết phức tạp, khiến cho cô gái nào mặc

vào cũng giống như nàng Lọ Lem chuẩn bị đi dự tiệc hoặc thấy mình kiêu ngạo như

công chúa xa hoa quyền quý.

Soi mình trong gương, thấy thật nhợt nhạt dù đã trang

điểm ít nhiều, Lục Nhiễm chỉ có thể cố mỉm cười.

Thực ra, trở thành cô dâu của Hàn Mặc Ngôn đã là giấc

mơ năm năm nay của Lục Nhiễm, áo cưới trắng, chú rể tuấn tú kề bên và lời chúc

phúc của tất cả mọi người.

Nhưng mà, khi giấc mơ sắp trở thành hiện thực, cô lại

không có được sự hưng phấn như mình tưởng tượng.

Cô gái hoàn mỹ trong gương kia không hề giống cô, năm

năm trước cô còn là một thiếu nữ đua đòi ăn mặc kiểu hippi với chiếc quần bò

bạc phếch, gấu quần sờn rách, giơ ngón tay giữa vào gương, hoặc đút tay vào túi

quần sau chán nản đánh bóng mặt đường, hoặc chơi bời cả đêm đến sáng hôm sau

vội vàng rửa mặt rồi lên lớp học…

“Chiếc váy này đẹp quá… cái này cũng đẹp… Tiểu Nhiễm,

con lại đây đi, thử cái này cho mẹ xem”. Điện thoại báo có tin nhắn, Lục Nhiễm

liếc qua, rồi quay sang xin lỗi mẹ: “Con có việc gấp phải đi ngay, hôm sau mình

thử tiếp mẹ nhé”.

Mẹ còn đang bất mãn lầu bầu việc gì còn quan trọng hơn

việc này, Lục Nhiễm đã nhanh tay thay ngay bộ váy cưới, bắt xe ra khỏi cửa.

Minh Viên nhắn tin, đang đợi cô ở quán café.

Tuyết đã ngừng rơi, trong quán café tiếng nhạc chậm

rãi, ánh sáng hắt vào qua khung cửa kính sát đất khiến quán sáng trưng, đã bốn

năm giờ chiều mà vẫn sáng như ban ngày.

Sau khi Lục Nhiễm ngồi xuống, hai người rất khách sáo

gật đầu chào nhau.

“Em đi vội lắm hả?”.Minh Viên chỉ đám hoa tuyết còn

vương trên vai áo Lục Nhiễm.

“Cũng bình thường”. Lục Nhiễm phủi tuyết và đi thẳng

vào vấn đề: “Em sắp kết hôn với Hàn Mặc Ngôn rồi mà anh vẫn định không nói gì

với em sao?”.

Giật mình vì Lục Nhiễm quá thẳng thắn, Minh Viên im

lặng một lát mới đẩy gọng kính nói: “Anh chúc mừng em, nhưng chuyện này…”.

“Hay nói cách khác là anh định mặc kệ em đi hỏi Hàn

Mặc Ngôn hay Trang Tĩnh? Chẳng lẽ em vẫn không đủ tư cách để được biết việc này?”.

Lại im lặng, Minh Viên cười khổ sở: “Lục Nhiễm, em

thật thẳng thắn”.

Lấy lại tinh thần, Lục Nhiễm bình tĩnh đáp: “Thói quen

nghề nghiệp”.

“Nếu hai người đã tiến tới bước chuẩn bị kết hôn,

không, phải nói là sắp sửa kết hôn, vậy thì… anh có nói với em cũng chẳng để

làm gì… Chắc em cũng đã hỏi Ngôn rồi đúng không, sự việc này cho đến nay vẫn là

một cú sốc rất lớn đối với cậu ấy, cậu ấy không muốn nói với em cũng là chuyện

bình thường…”.

“Anh… tại sao anh không thể nói thẳng xem tại sao

Trang Tĩnh lại bỏ Hàn Mặc Ngôn?”.

“Anh nói đây”.

Thực ra, cái gọi là câu chuyện của năm xưa còn đơn

giản hơn Lục Nhiễm nghĩ rất nhiều.

Hàn Mặc Ngôn thích Trang Tĩnh trước. Sự thực là lúc đó

không ít người theo đuổi cô hoa khôi của cả khoa này, Hàn Mặc Ngôn cũng không

phải là người có điều kiện nhất, nhưng là người dụng công và chân thành nhất,

cuối cùng Trang Tĩnh cũng bị cảm động, hai người chỉ còn đợi ngày thành vợ

chồng. Thứ tình cảm đầu đờ