
.
Tay xách cơm sườn vừa mới mua, Lục Nhiễm lấy chìa khóa
- Hàn Mặc Ngôn mới đưa cô chùm chìa khóa dự phòng, nhưng cửa đã mở sẵn, Lục
Nhiễm chau mày, lẽ nào Hàn Mặc Ngôn lại ra ngoài?
Lục Nhiễm bước vào, đi dép trong nhà, đặt hộp cơm lên
bàn ăn. Không biết tại sao cô nhón chân đi vào đẩy cửa phòng Hàn Mặc Ngôn.
Bên trong, có hai người. Lục Nhiễm chớp mắt, có phần
đờ đẫn. Người đó quay lưng lại phía cô, đang cúi xuống thổi cháo, nếu cô đoán
không nhầm, đó là Trang Tĩnh.
Tim đập thình thịch, Lục Nhiễm giằng co giữa đi và ở
lại.
Không ngờ Hàn Mặc Ngôn đang nằm trên giường đã phát
hiện ra cô.
Hàn Mặc Ngôn lấy tay che miệng ho sặc sụa, chỉ Trang
Tĩnh, giọng khản đặc: “Đưa cô ta ra ngoài đi”.
Lúc này Trang Tĩnh mới quay lại nhìn Lục Nhiễm, khuôn
mặt dịu dàng mỉm cười, thần thái ung dung tự tại, cứ như là người đang bị đuổi
chính là Lục Nhiễm chứ không phải cô ta.
Hàn Mặc Ngôn ho sặc sụa, nói xong câu đó lại ho mãi
không thôi.
Trang Tĩnh quay lại, đặt bát xuống, vỗ lưng Hàn Mặc
Ngôn, Lục Nhiễm không nhìn rõ thái độ của cô ta, nhưng hình như cô ta không tức
giận chút nào.
“Bây giờ anh đừng tức giận với em làm gì, sức khỏe là
quan trọng. Em vẫn nhớ trước đây anh rất thích ăn cháo thịt nạc trứng muối em
nấu mà? Lâu lắm không làm, chắc cũng không được ngon như trước kia, có điều, bị
bệnh cũng vẫn nên ăn một chút cháo…”.
Lục Nhiễm đi đến, đỡ bên kia Hàn Mặc Ngôn, ngắt lời
Trang Tĩnh: “Chị Trang Tĩnh, tôi sẽ chăm sóc Hàn Mặc Ngôn, không phiền chị bận
tâm”.
Bất giác, khẩu khí của cô không chút thiện chí. Trang
Tĩnh vẫn không hề tức giận, lấy từ trong túi ra một chai nhỏ.
“Đây là loại thuốc em vẫn hay dùng khi bị cảm, tốt hơn
thuốc trong nước rất nhiều, anh dùng thử xem”. Đặt chiếc lọ xuống, Trang Tĩnh
cúi đầu khẽ cười: “Trước đây toàn là anh chăm sóc cho em, giờ mới có dịp để
chăm sóc anh… Thôi, em về đây”.
Nói xong cũng không đợi Hàn Mặc Ngôn trả lời, Trang
Tĩnh đã đứng dậy lấy áo khoác treo trên mắc áo của mình.
Lục Nhiễm cảm thấy như vừa trút được gánh nặng, thì
Hàn Mặc Ngôn đã vung tay hất văng chiếc hộp giữ ấm đựng cháo của Trang Tĩnh,
cháo nóng tràn ra nền nhà, bát cháo thơm ngon giờ trở thành những vết bẩn loang
lổ trên sàn nhà.
“Trang Tĩnh, cô làm những việc này còn có ý nghĩa gì
nữa?”.
Lục Nhiễm có thể không để ý đến tất cả những điều
Trang Tĩnh vừa nói, cô cũng mong là Hàn Mặc Ngôn cũng có thể bỏ qua.
Nhưng mà, rõ ràng là Hàn Mặc Ngôn đã không làm được.
Trang Tĩnh vuốt phẳng áo khoác, âm thanh điệu đà êm
tai đó lại khiến Lục Nhiễm cảm thấy thật khó chịu: “Em đã nói rồi mà, năm xưa
là anh theo đuổi em, giờ là em theo đuổi anh”.
“Anh Ngôn, từng chữ mà em đã nói khi chúng ta ở bên
nhau, đều rất thật lòng”.
“Tình cảm ấy, cũng là thật lòng”.
Trang Tĩnh trơn tru dốc lòng, giọng điệu chậm rãi, có
vẻ rất xúc động.
Hàn Mặc Ngôn lấy cốc nước ở đầu giường, uống hai ngụm,
hết ho, nhưng vẫn xua tay đuổi Trang Tĩnh ra ngoài.
Trang Tĩnh thấy Hàn Mặc Ngôn hết ho, cũng không nói gì
thêm, mặc áo rồi đi về.
Hàn Mặc Ngôn lấy tay ôm trán, không biết vì đau đầu
hay vì nguyên nhân gì khác, hồi lâu không nói năng gì.
Hàn Mặc Ngôn im lặng, Lục Nhiễm cũng không muốn nói
gì.
Cô cầm cốc nước, định ra phòng bếp rót thêm nước.
Phòng bếp cũng yên tĩnh như phòng Hàn Mặc Ngôn, chỉ
còn nghe thấy tiếng nước chảy vào cốc. Cô đang làm gì thế này?
Cô nắm chặt bàn tay, móng tay hằn vào thịt, mà vẫn
không dám làm gì.
Phần cơm sườn bò trên bàn đã nguội, cô cho vào lò vi
sóng hâm nóng, mùi thơm của thức ăn từ trong lò vi sóng bay ra, rất hấp dẫn.
Trước khi bê ra cho Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm hít một
hơi thật sâu, thả lỏng tinh thần.
Hàn Mặc Ngôn nằm trên gối, ánh mắt nhìn xa xăm ra
ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Lục Nhiễm đặt cơm xuống, nghe tiếng động, Hàn Mặc Ngôn
mới quay đầu lại, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, y hệt manơcanh.
“Hàn Mặc Ngôn, anh có ăn cơm không?”.
Hàn Mặc Ngôn chớp mắt, như chợt tỉnh ra, ngồi thẳng
dậy: “Cảm ơn”. Giọng nói khản đặc bình tĩnh như chưa có gì xảy ra.
Im lặng ngồi nhìn Hàn Mặc Ngôn trệu trạo nhai hết chỗ
cơm, Lục Nhiễm mới lên tiếng: “Hàn Mặc Ngôn, không phải là em không tin anh,
nhưng mà, anh có thể quên được Trang Tĩnh thật không?”.
Buông đũa hồi lâu, Hàn Mặc Ngôn nói: “Xin lỗi”.
Đã nhẫn nại quá lâu, Lục Nhiễm không thể nhẫn nại thêm
được nữa, cô đập vào mặt bàn, bàn tay tê cứng, trái tim cũng như nghẹn lại:
“Hàn Mặc Ngôn, nếu anh cảm thấy có lỗi thì đừng có tùy tiện thể hiện tình sâu
nghĩa nặng của mình như vậy? Anh làm như vậy khiến em cảm thấy mình mới đúng là
người thừa. Hàn Mặc Ngôn, em thích anh thật, nhưng em không muốn làm công cụ
cho anh lợi dụng”.
Hàn Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn Lục Nhiễm.
Nói xong, Lục Nhiễm cũng không còn dũng khí để ở lại,
cô quay người định đi thì bị Hàn Mặc Ngôn nắm tay kéo lại.
“Khoan đã”.
Lục Nhiễm không quay lại, đứng im đợi Hàn Mặc Ngôn nói
tiếp.
Bầu không khí thật nghẹt thở, Lục Nhiễm không biết
diễn tả thế nào, cô cố gắng nhẫn nại chịu đựng sự đau khổ và cảm giác bất lực
giày vò.
Đ