Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323353

Bình chọn: 10.00/10/335 lượt.

uống hai

ngụm lớn: “Lục Nhiễm, tôi vẫn thích ấn tượng lần đầu gặp cô, cô nói cái câu

‘Anh Hàn, trùng hợp thật đấy’, thật là dứt khoát, còn cô bây giờ thật chẳng ra

sao cả”.

Đỗ Hàn dứt khoát: “Thích thì nhào vô! Gạo nấu thành

cơm, rồi đi đăng ký, đến lúc giấy trắng mực đen rồi anh ta có muốn giở trò cũng

không còn cơ hội”.

Lục Nhiễm vẫn cầm lon bia, cười phá lên.

Đỗ Hàn trừng mắt, bất mãn: “Tôi cảm thấy ý định của

mình rất hay ho đấy chứ, có gì là đáng cười?”.

Lục Nhiễm cười: “Không có gì, rất hay rất hay, tôi chỉ

thấy thông cảm với anh mình thôi”.

“Anh ấy thì có gì mà phải thông cảm?”.

Đang nói đến đó thì Lục Tề xách túi nilon về, hắt hơi

một cái rồi đẩy cửa bước vào.

“Mua về rồi đấy à?”.

Lục Nhiễm vẫn chưa ngừng cười.

Đỗ Hàn đứng lên, lấy cái túi trong tay Lục Tề, rồi

không biết lấy ở đâu ra một cái bật lửa, chạy lên trên gác.

Pháo hoa lung linh sắc màu rực rỡ trên nền trời thành

phố về đêm, như một vườn sao băng lộng lẫy.

Ngắm nhìn những chùm pháo hoa đầy màu sắc, và đôi nam

nữ xứng đôi trước mặt, Lục Nhiễm chợt cảm thấy cô đơn.

Đột nhiên cô có một thôi thúc.

Cô lái xe của Lục Tề đến công ty, tòa nhà cao tầng

càng vắng vẻ trong đêm Giáng sinh lạnh giá, dần như không một ánh đèn.

Cô đi lên tầng lầu quen thuộc, tất cả đều tối om, kể

cả phòng làm việc của Hàn Mặc Ngôn.

Cũng phải, hôm nay anh phải dự tiệc, nên không thể ở

đây.

Vừa trở về phòng làm việc của mình, cô chợt nhìn thấy

mảnh vụn của những bức ảnh hôm trước nằm vương vãi trong thùng rác của mình.

Tấm nào cũng bị xé vụn.

Cô không thể nói rõ cảm giác của mình.

Xé nát tấm ảnh chứng tỏ việc lạnh nhạt với Trang Tĩnh

hiện giờ là thật, nhưng cũng chứng tỏ Hàn Mặc Ngôn chưa thể nào quên.

Nếu không, vứt đi cũng được, hà tất phải xé nát như

thế?

Ngẩn người bên thùng rác mất mấy giây, Lục Nhiễm nhanh

nhẹn tóm lấy túi rác, thắt chặt rồi đem vứt ra thùng rác của tầng lầu.

Hàn Mặc Ngôn không dám vứt hẳn, thì để cô giúp vậy.

Vứt xong túi rác, Lục Nhiễm lấy chìa khóa dự bị mở cửa

phòng làm việc của Hàn Mặc Ngôn bước vào, bật đèn, không một bóng người, lại

tắt đèn.

Không khí trong phòng lạnh lùng và quen thuộc, hương

vị của Hàn Mặc Ngôn.

Hương vị cô mê mệt mà chưa thể chạm vào.

Ngồi vào chỗ của Hàn Mặc Ngôn, tay cầm điện thoại, lật

lên lật xuống tên của Hàn Mặc Ngôn, vẫn không dám gọi.

Không biết cô ngồi thế bao lâu, Lục Nhiễm vòng qua

phòng nghỉ, cũng chỉ là tiện tay mở cửa, bỗng sững lại.

Trong phòng nghỉ tối om, Hàn Mặc Ngôn đang ở đó. Bị

tiếng mở cửa đánh thức, Hàn Mặc Ngôn ngồi thẳng dậy, day day huyệt Thái Dương,

giọng vẫn chưa tỉnh hẳn hỏi: “Mấy giờ rồi?”.

“Hơn mười một giờ”, Lục Nhiễm vẫn giữ nắm đấm cửa, khẽ

hỏi: “Sao anh lại ở đây? Tiệc tan quay lại làm việc mệt quá nên ngủ ở đó à?”.

Hàn Mặc Ngôn gật đầu, coi như thừa nhận.

“Thế buổi tối anh đã ăn gì chưa?”.

Không đợi Hàn Mặc Ngôn trả lời, Lục Nhiễm nói trước:

“Lại uống rượu mà không ăn gì đúng không? Ra ngoài ăn gì đi”.

Giờ này phần lớn hàng quán đều đã đóng cửa, gần đó chỉ

còn mấy hàng ăn bên đường đang mở cửa.

Lục Nhiễm chọn đại một hàng, Hàn Mặc Ngôn cũng theo

vào.

Nền trắng chữ đen, biển hiệu mộc mạc, giá cả rõ ràng,

bàn ăn bằng gỗ rất sạch sẽ.

“Một bát mỳ sườn lợn trứng gà, anh ăn gì?”.

Hàn Mặc Ngôn lướt qua thực đơn: “Giống em”.

Mỳ được đem lên ngay.

Sợi mỳ trơn bóng, mảnh mai hấp dẫn xen lẫn những miếng

sườn, trứng gà trắng bóc phủ bên trên, thêm chút hành phi thơm phức.

Không phải cao lương mỹ vị gì, nhưng để ăn vào bụng

lúc đói thì cũng không phải lựa chọn tồi.

Hàn Mặc Ngôn không kén chọn thức ăn, chỉ là khẩu vị

hơi thanh đạm, nhưng lại hợp với mỳ, nên loáng cái đã ăn hết cả bát.

“Trước đây anh đã bao giờ ăn thứ này chưa?”.

Thoáng im lặng, Hàn Mặc Ngôn trả lời: “Ăn rồi”.

“Lúc nào?”.

“Hồi đại học”.

Câu chuyện đến đó là dừng lại.

Cuộc sống sinh viên của Hàn Mặc Ngôn không có Lục

Nhiễm, chỉ có Trang Tĩnh.

“Lục Nhiễm…”.

Đặt đũa xuống, Hàn Mặc Ngôn không biết nên mở lời thế

nào, anh không quen níu giữ, cũng không quen an ủi ai.

Đúng là Trang Tĩnh trở về đã khiến anh nhớ lại rất

nhiều những hồi ức không nên nhớ lại, đó là tử huyệt của anh.

Anh trở nên mất lý trí.

Trước kia anh từng yêu bao nhiêu thì bây giờ lại phẫn

nộ bấy nhiêu, khi nhìn thấy tập ảnh trong phòng làm việc của Lục Nhiễm anh đã

rất tức giận và cũng vô cùng thất vọng.

Câu trả lời của Lục Nhiễm cũng hoàn toàn nằm ngoài dự

đoán của anh.

Lúc đó Hàn Mặc Ngôn mới nhận ra một điều, tuy anh đã

tự nhủ sẽ thử yêu Lục Nhiễm, nhưng anh chưa từng mang đến cho cô cảm giác an

toàn, vì thế Lục Nhiễm mới cảm thấy bất an, mới tìm hiểu về việc của Trang

Tĩnh…

“Anh muốn nói gì cứ nói đi”. Lục Nhiễm khẽ cười, nụ

cười thiếu tập trung.

“Trước kia đúng là anh từng yêu Trang Tĩnh…”.

“Em biết!”.

Hàn Mặc Ngôn không để ý đến việc Lục Nhiễm cắt ngang,

vẫn tiếp tục: “Nhưng hiện giờ không bao giờ anh quay lại với cô ấy, chắc chắn

là không bao giờ”.

Không còn vẻ mơ màng lúc nãy, ánh mắt Lục Nhiễm đột

nhiên sắc sảo, cô nhìn chằm chằm vào Hàn Mặc Ngôn: “Hàn Mặc Ngôn, a


Snack's 1967