Disneyland 1972 Love the old s
Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323571

Bình chọn: 7.00/10/357 lượt.

“Chương Tổng, đây thực sự là

lần đầu tiên anh chơi đấu địa chủ?”

Chương Tranh Lam nhận điếu

thuốc lão Thiệu đưa cho, kẹp vào ngón tay, đối phương muốn châm lửa cho

anh nhưng anh lại xua xua tay.

Lão Thiệu không hiểu nhưng cũng

thu bàn tay cầm bật lửa lại, sau đó nghe thấy Chương Tranh Lam nói: “Dạo này đang cai thuốc.” Chỉ là anh vẫn thấy hơi ngưa tay nên mới cầm chơi

cho đỡ thèm. Anh đánh ra một dây, trên tay còn một lá, nói: “Chắc hai

người không có bài lớn hơn thế này đâu nhỉ, trả tiền đi!”

La Trí

liên tục lắc đầu. “Bài của em đẹp thế này mà vẫn không thắng được”, rồi

móc tiền trong túi quần ra nhưng lại còn mấy đồng xu, vừa đứng lên để

vào phòng lấy ví tiền thì nhìn thấy Thủy Quang rừ trong phòng bếp đi ra, anh vô thức cất tiếng gọi: “Quang Nhi, cho anh vay tiền!”

Thủy

Quang nghe thấy bọn họ đang chơi bài ăn tiền thì nhíu mày, nhưng vẫn đi

lấy tiền ở trong túi xách mang đến đưa cho La Trí đang xỉa bài, anh đang dở tay liền chu môi nói: “Mười tệ, đưa cho Chương Tổng.”

Thủy

Quang lấy ra mười tệ đưa cho Chương Tranh Lam. Chương Tranh Lam vẫn luôn nhìn sang cô, lúc này chìa tay đón lấy tờ tiền, khẽ cười, nói: “Cảm

ơn!” Ngón tay ấm áp như có như không chạm vào bàn tay hơi lạnh của cô

khiến cô rụt tay lại, bất giác lườm anh một cái.

Nụ cười của Chương Tranh Lam càng trở nên rõ ràng, anh không biết tại sao anh lại yêu cô như vậy. Hôm đó, trong căn hộ

Thủy Quang thuê, ba người đàn ông đánh bài đến hơn chín giờ mới tan

cuộc. Giữa chừng Chương Tranh Lam có nhận mấy cuộc điện thoại, đều là

các loại như: “Chương Tổng, anh đang ở nơi xa xôi nào vậy, có muốn ra

ngoài uống rượu không?” Khi nhận được cuộc gọi đầu tiên như thế này, anh lập tức nhìn sang Thủy Quang đang bưng trà lên cho bọn họ.

Thủy

Quang từ nhỏ đã được bố giáo dục rất nghiêm nên lúc này có ba người đàn

ông vừa hút thuốc vừa đánh bài trong nhà, cô cũng biết lễ nghĩa bưng trà lên. Chương Tranh Lam đón lấy cốc trà, cười nói “cảm ơn”, đợi cô đi rồi mới bình tĩnh nói với người ở đầu máy bên kia: “Không rảnh, thôi nhé,

dập máy đây!”

“Hây! Bạn học cũ, đang bận gì vậy? Không phải mới giờ này đac rúc về nhà rồi chứ?”

Chương Tranh Lam rút một quân bài vứt ra. “Châu Kiến Minh, có chuyện gì thì mau nói đi.”

Đối phương vui vẻ nói: “Chẳng phải đã nói cùng ra ngoài uống rượu sao?”

Chương lão đại không đổi sắc mặt, nói: “Nửa đêm canh ba uống rượu gì chứ? Không có việc gì thì về nhà sớm đi!”

Đối phương ngừng một lát. “Cậu là Chương Tranh Lam phải không?!”

Chương Tranh Lam cười, nói: “Được rồi, được rồi, tôi đang bận, không có việc gì thì dập máy nhé!”

Bị ngắt máy không thương tiếc, Châu Kiến Minh nhìn di động hồi lâu rồi

kinh ngạc quay đầu về phía Giang Dụ Như. “Tranh Lam bảo chúng ta về nhà

sớm, bình thường cậu ta là người hay tu tập bạn bè nhất!”

Giang Dụ Như uống một ngụm bia rồi nói: “Hay là yêu ai rồi?”

Bên cạnh có người cười, nói: “Hồi học đại học, trong phòng bọn em, câu anh

Lam hay nói nhất chính là “yêu đương là lãng phí thời gian”. Chị Giang,

không phải nói chị lãng phí thời gian đâu, là anh Lam quá tuyệt tình!

Khi đó anh ấy còn nói “nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một bầu”, sau đó lại thay bạn gái chăm hơn bất cứ ai, cho nên loại người như anh Lam

không thể nào yêu đương gì đó được, tám phần là không muốn ra ngoài đối

phó với chúng ta mà thôi.”

*nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một bầu: vườn hoa nghìn đóa, ta chỉ hái một nhành.

Giang Dụ Như dường như định phản đối. “Nếu các cậu đã nhìn thấy anh ấy… Thôi

bỏ đi, một đám người thô lỗ như các cậu cũng chẳng hiểu được…”

Mọi người đều muốn nói Giang tiểu thư kỳ thị giới tính!

Giang Dụ Như cười khẩy một tiếng. “Đừng nói nữa, tôi còn tò mò hơn các cậu ấy chứ, rốt cuộc là cô gái như thế nào mà có thể thu phục được Chương

Tranh Lam?”

Die nda nl e qu yd on

Còn Chương Tranh Lam, anh vẫn luôn là người thích làm theo cảm hứng, chẳng

biết kiêng kỵ điều gì nên sau khi nhận được cuộc điện thoại thứ ba với

nội dung tương tự, anh quyết định tắt di động.

Lúc này Thủy Quang vừa đi vào phòng ngủ. La Trí đánh ra một lá bài rồi quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng lại, sau đó nhìn Chương Tranh Lam ở phía

đối diện, do dự hỏi: “Chương Tổng, anh với em gái em… là nghiêm túc phải không?” Thực ra La Trí muốn hỏi anh với em gái em rốt cuộc là thế nào?

Tại sao lại ở bên nhau? Điều này quá bất ngờ! Anh nghiêm túc hay chỉ

muốn chơi đùa em gái em? Dù sao trước đó không có bất cứ dấu hiệu nào…

Nghĩ đến đây, đột nhiên La Trí nhớ lại một lần gặp Chương Tổng ở trong

lối đi của tòa nhà này, trong đầu lập tức lóe lên điều gì đó, sau khi

kinh ngạc lại cảm thấy vô cùng lúng túng, suýt đã ra nhầm bài.

Trên mặt Chương Tranh Lam không có dù chỉ là một gợn sóng, anh cười, nói:

“Tiểu La, tôi thật sự thích em gái cậu.” Hoặc là nói anh mê muội cũng

được, không biết nữa, dù sao thì tâm trí anh cũng bị cô bắt mất rồi.

Câu nói thắng thắn thế này khiến hai người nghe ngơ ngác nhìn nhau. La Trí

thật ra cũng không tiện thăm dò nhiều hơn nữa, dù sao tình cảm cũng là

một chủ đề quá nhạy cảm, cho d