
ù một người trong đó là em gái anh, là
thanh mai trúc mã của anh, trong lòng anh vẫn nghĩ, nếu Thủy Quang có
thể thích một người khác thì đó chỉ có thể là chuyện tốt chứ không thể
là chuyện xấu.
La Trí cười, ra bài. “Chương Tổng, hôm nay anh thắng nhiều thế này, hôm khác phải mời bọn em ăn cơm đấy!”
Chương Tranh Lam rất hào phóng trả lời: “Được.”
Lão Thiệu buông bài, cười he he, nói: “Vậy tôi dù thua nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều rồi.”
Thủy Quang ở trong phòng đọc sách một lát, nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên
ngoài thì cảm thấy không quen lắm. Mấy năm rồi, cuộc sống của cô không
hề náo nhiệt thế này, cũng không phải vì có người nào đó ở trong nhà mà
cảm thấy không biết phải lamg thế nào.
Khi Thủy Quang cầm quần áo đi vào phòng tắm thì đụng phải người nào đó. Anh mới rửa tay, vừa rút
giấy lau tay vừa quay người đi ra ngoài, Thủy Quang cầm quần áo ngủ đứng ở cửa. Chương Tranh Lam thấy cô sững người thì cười, nói: “Em đi tắm
à?”
Thủy Quang “vâng” một tiếng. “Anh xong rồi à?”
Anh
đứng bất động. “Ờ xong rồi.” Chương Tranh Lam nhìn bộ quần áo trong tay
cô, khi đi ngang qua còn tóm lấy cổ tay cô, nghiêng đầu, nói: “Em lấy
thêm chiếc áo khoác mang vào đi, đến khi ra ngoài thì khoác lên để tránh bị lạnh.”
Thủy Quang nghĩ, bộ quần áo ngủ trên tay cô đã là kiểu mùa đông rất dày rồi nên không đi lấy thêm áo khoác nhưng khi cô ra
ngoài, cuộc đánh bài đac kết thúc, mà lão Thiệu chẳng biết đã rời đi từ
khi nào rồi.
Chương Tranh Lam dựa vào bàn ăn uống trà. La Trí ở trong bếp, hình như lại đói nên nấu đồ ăn đêm.
Chỗ này chỉ còn lại hai người. Mái tóc ngắn của Thủy Quang bị ướt, dính vào mặt, cô lúng túng định vén lên. Chương Tranh Lam đặt cốc trà xuống, đi
đến bên cạnh, đón lấy chiếc khăn trong tay cô. “Sao khi em tắm không
chụp mũ tắm chứ?” Anh giúp cô lau khô đuôi tóc, trong ánh mắt là bao
nhiêu cảm xúc phải kìm nén.
Thủy Quang nói: “Để em tự làm.”
Chương Tranh Lam rất nghe lời đưa khăn cho cô, nói: “Vậy lát nữa em phải tiễn anh xuống dưới.”
Điều kiện cũng thật khiên cưỡng, nhưng Thủy Quang chưa kịp mở miệng thì
Chương Tranh Lam đã thấp giọng nói: “Nếu không thì anh sẽ “kiss you
goodbye” ngay tại đây, anh nói trước là anh rất vui mừng nếu được chọn
cách sau.”
Khi nói câu này, trông snh rất nghiêm túc, Thủy Quang
cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào nữa. Thấy cô trầm mặc, anh liền
cười, định hôn khiến cô giật mình, lùi một bước, nói: “Anh đừng đùa
nữa.”
Giọng điệu của cô như mang vẻ trách cứ khiến anh vui như mở cờ trong bụng. “Vậy em phải tiễn anh xuống dưới.”
Ở trước mặt cô, người này giống như một tên vô lại, bám dính không buông, Thủy Quang hàm hồ nói: “Anh không biết đường sao?”
“Không biết.” Anh chăm chú nhìn Thủy Quang, chậm rãi nở nụ cười. “Được rồi,
anh trêu em đấy, đừng hốt hoảng nữa.” Anh đưa tay vén mấy sợi tóc mái ở
trước mắt cô ra. Thủy Quang trước nay không thích tiếp xúc thân thể với
người khác, có thể là thói quen được luyện thành do học võ từ nhỏ, nhưng đối diện với người này, cô thường xuyên không biết nên phản ứng thế
nào, chỉ cố gắng hết sức để không phớt lờ anh.
Còn Chương Tranh
Lam thì sao? Anh phải gắng toàn lực để kiềm chế, anh rất muốn ôm cô, hôn cô, muốn chứng minh tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay là thật chứ không
phải do bản thân anh tưởng tượng ra.
Sau đó, lần đầu tiên trong
đời, Chương Tranh Lam hỏi một vấn đề rất ấu trĩ: “Thủy Quang, mối quan
hệ giữa chúng ta bây giờ là thật có phải không?”
Thủy Quang lạnh
nhạt nhìn anh một cái. Vẻ mặt của kẻ kia cực kỳ vô tội. “Em xem, anh ở
lại nhà em lâu như vậy mà em chẳng đoái hoài đến anh, anh rất bơ vơ.”
“Chẳng phải anh đánh bài với bọn họ rất vui vẻ sao?” Thủy Quang nói ra sự thật.
Giọng nói của Chương Tranh Lam tuy không có gì khác thường nhưng thần thái rõ ràng là rất vui mừng, anh cầm áo khoác rồi kéo cô đi ra cửa.
Thủy Quang nhìn vào phòng bếp, bên đó không có âm thanh gì nhưng cũng không thấy La Trí ra ngoài.
“Anh làm gì vậy?” Cô thấp giọng hỏi.
Chương Tranh Lam vui vẻ quay đầu dụ dỗ: “Em chỉ cần tiễn anh đến cửa thôi được không? Anh muốn nói với em mấy câu, chỉ mấy câu thôi.”
Tuy hỏi
vậy nhưng tay anh lại nắm chặt tay cô, chỉ sợ cô không vui. Thủy Quang
muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng chẳng mở miệng, mặc cho anh kéo ra cửa.
Chương Tranh Lam muốn khoác áo khoác lên người cô nhưng cô đẩy tay anh ra, nói: “Không cần đâu. Em không lạnh.”
Anh cười. “Thủy Quang, có thể tối hôm nay anh sẽ không ngủ được, làm thế nào đây?”
Lúc này La Trí đại ca ở trong bếp, anh đã do dự rất lâu rằng có nên ra
ngoài không, cuối cùng vẫn không đi ra. Trước đó Chương Tổng đã nói với
lão Thiệu: “Hôm nay đến đây thôi nhé, lần sau mời hai người ra ngoài ăn
cơm rồi chơi tiếp mấy ván.”
Lão Thiệu là một tay giang hồ rất
biết nhìn sắc mặt người khác, lúc này lập tức đứng dậy vươn vai, nhìn
đồng hồ, nói: “Ôi, muốn thế này rồi cơ à? Tôi phải về thôi, ngày mai
phải đi làm sớm.”
Khi La Trí tiễn lão Thiệu ra ngoài, người kia
vỗ vỗ vào vai anh, nói: “Tiểu La, em rể cậu có tài sản trên trăm