Polly po-cket
Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323592

Bình chọn: 9.00/10/359 lượt.

Thủy Quang thực sự

không muốn bị người ta chú ý nên nhanh chóng mua một hộp rồi kéo anh rời đi.

Chương Tranh Lam cười, nắm chặt bàn tay đang kéo mình. “Thủy Quang…”

“Hả?” Thủy Quang vô thức quay đầu, nhìn anh có vẻ dò hỏi.

Chương Tranh Lam lắc đầu. “Không có gì.”

Thủy Quang chẳng hiểu ra sao, đi vào phòng chiếu phim tìm được chỗ xong, cô

buông tay anh rồi ngồi xuống, người phía sau lẩm bẩm câu gì đó cô không

nghe rõ, sau khi ngồi xuống chưa được hai giây, Chương Tranh Lam lại xán đến, nói: “Thủy Quang, anh khát.”

Người này thật lắm chuyện!

Thủy Quang lấy chai nước suối từ ttong túi xách của mình ra, cô luôn có

thói quen mang một chai nước bên người.

Chương Tranh Lam cười, đón lấy chai nước suối còn một nửa, mở nắp uống hai ngụm, khi trả lại còn nói: “Ngọt quá!”

Đèn trong phòng chiếu phim đã được chỉnh tối đi nên Chương Tranh Lam không

thấy vẻ ngượng ngập, lúng túng trên mặt Thủy Quang vì câu “ngọt quá” ám

muội của anh. Thủy Quang thầm cắn răng, cô mà còn để ý đến anh nữa thì

chính là đồ con heo! Bộ phim họ xem có tên là Lời hứa, kể về một cặp trai gái thời niên thiếu thề non hẹn biển,

nhưng đền khi trưởng thành, vì chuyện học hành và một vài nguyên nhân

khác mà phải xa nhau mãi mãi. Giữa phim, hai người gặp nhau trong một

quán cà phê, thời khắc đó thật ngọt ngào nhưng ngắn ngủi. Sau đó, nam

chính vì sự nghiệp mà chia tay với cô ấy, lấy tiểu thư nhà giàu rồi trở

thành người thừa kế doanh nghiệp.

Sau này, nữ chính nằm viện vì

một căn bệnh di truyền từ mẹ, mà mẹ cô không sống qua được tuổi ba mươi

lăm. Từ nhỏ, cô bé đã biết về căn bệnh của mình, cũng biết cô vĩnh viễn

không thể có cuộc sống của người bình thường, đương nhiên, bao gồm cả

tình yêu, cho nên cô nói với chính mình, anh không cần cô là điều rất

bình thường, chẳng có gì đáng để đau lòng, không được khóc, cũng không

cần khóc…

Trong bệnh viện, khi cô lấy tất cả tiền tiết kiệm của

mình ra trả viện phí, bác sĩ nói đã có người trả toàn bộ chi phí điều

trị cho cô rồi. Cô hỏi là ai, bởi người bố già cả của cô chẳng có bao

nhiêu tiền, hơn nữa cô cũng không cho bố biết bệnh của mình đã nghiêm

trọng đến mức cần nằm viện. Nhưng câu trả lời của bác sĩ là đối phương

dùng tên nặc danh nên không biết được.

Trong khoảng thời gian nằm viện, nữ chính vẫn luôn nhớ lại thời niên thiếu, từng chút từng chút một…

Anh nói anh sẽ bảo vệ cô, sẽ đi cùng cô, còn nói phải kiếm tiền để chữa

bệnh cho cô… Đến cuối cùng, những lời hứa đó hóa ra chỉ là lời nói dối

của thời niên thiếu.

Còn lúc đó, nam chính đang nói từng câu từng chữ với tiểu thư nhà giàu kia: “Anh sẽ không đi thăm cô ấy… Anh chỉ cần thật nhiều, thật nhiều tiền.” Die nda nl equ ydo n

Thủy Quang

xem đến đây chỉ cảm thấy buồn cười, tự tưởng rằng mình vĩ đại nhưng thật ra lại là rất ích kỷ, có phải không? Cô nhìn màn hình trước mặt, không

biết từ lúc nào tròng mắt đã ươn ướt, lặng lẽ xem màn kịch kia tiếp

diễn.

Lúc đầu Chương Tranh Lam chỉ biết đây là một bộ phim tình

cảm, không rõ nội dung thế nào. Trong ánh sáng mờ tối, anh nhìn thấy cô

rơi lệ, nếu biết bộ phim này sẽ làm cô khóc, anh sẽ không đưa cô đi xem, ít nhất không phải bây giờ.

Trầm mặc một hồi, anh nghiêng người, cố gắng để không chắn mất tầm nhìn của cô, khẽ hôn lên môi cô. Thủy

Quang đang lơ đễnh nên không hề bị nụ hôn như có như không kia làm cho

kinh động.

Chương Tranh Lam dùng đầu lưỡi liếm lên bờ môi mềm mại của cô. Thủy Quang khẽ run rẩy nhưng tư duy của cô vẫn mông lung, Đầu

lưỡi của anh đã thừa thế thâm nhập vào bên trong bờ môi hơi hé ra của

cô. Thủy Quang “a” một tiếng, bất giác chau mày, khi tinh thần tỉnh táo

trở lại, âm thanh sắp thốt ra khỏi miệng kia đã bị đẩy ngược vào trong

rồi. Chương Tranh Lam ôm cô chặt hơn. Thủy Quang không thể đẩy ra, bực

bội, xấu hổ cắn vào lưỡi anh. Chương Tranh Lam bị đau nhưng chỉ cười,

lùi ra rồi lại hôn…

Trước đó anh chỉ muốn đùa cô một chút nhưng

bây giờ lại bị đùa lại, liền cảm thấy những chuyện như thế này không thể làm một cách tùy tiện, bởi nó quá dễ bị nghiện.

Cho đến lúc Thủy Quang bực bội đẩy người phía trước ra, hộp bắp rang bơ đang đặt trên

đùi cô liền rơi xuống đât. “Anh đủ chưa?” Dù tức giận hơn nữ thì giọng

nói của Thủy Quang cũng không lớn lắm, nhưng có thể nghe ra được chút

lửa giận trong đó.

Họ ngồi ở hàng ghế gần cuối, xung quanh không có nhiều người, không gian lại tối nên không có ai chú ý đến.

“Hình như chưa đủ.” Chương Tranh Lam nở nụ cười, lại lần nữa xán đến, đặt tay lên gáy cô, đôi môi đã quyết liệt phủ xuống. Nụ hôn này mạnh mẽ hơn

nhiều so với lúc trước, Thủy Quang muốn đẩy ra nhưng hai tay đã bị một

tay anh giữ chặt, cô tức chết đi được nhưng cũng chỉ biết mặc kệ anh.

Hơi thở giao hòa, nhẹ nhàng quấn quýt, sự bi thương lúc trước hoàn toàn

biến mất, sự tiếp xúc thân mật này khiến cô hoảng loạn.

Một lúc

lâu sau, Chương Tranh Lam mới lùi ra một chút, khóe miệng cong lên, đầu

dựa vào hõm vai cô, giống như đang khắc chế cái gì đó, giọng khàn khàn

nói: “Gay rồi.”

Thủy Quang đẩy anh ra, quệt môi một cái thật mạnh, lườm an