
dội nguyên một gáo nước lạnh vào mặt cô không thương tiếc.
Cô khóc không ra nước mắt.
_ Bộ anh bị khùng hả ! – An Na sửng cồ lên, nhảy tọt xuống giường - Tôi mắc thù oán gì mà anh té nước vào mặt tôi hả ?
Mái tóc ướt nước rủ xuống trên mặt Na Na, chảy từng giọt, từng giọt
_Cô ngủ nhiều bị lẫn ah ? – Ngữ điệu vô cùng bình thản hắn nói tiếp – Hôm qua nói gì không nhớ sao ?
Na bắt đầu hồi tưởng dòng kí ức, hôm qua mình đến dạy học cho thằng
nhỏ Nghĩa , nhưng không có liên quan gì đến anh ta, sáng hôm qua cô đi
học muộn… đúng rồi vẫn đi học muộn như mấy ngay nay thồi… à à thì ra hắn đang thực hiện lời hứa đến đưa đón cô đi học.
_Nhưng 8h tôi mới có tiết, anh đến sớm thế làm gì ? – An Na bình tĩnh trở lại.
_Tôi bảo 7h là cứ 7h, từ nay trở đi cứ thế ! Cô cứ thử không ra đúng giờ xem.
Phan Tử Hoàng nạt lớn.
_ Tôi ứ dậy đúng giờ đấy, làm được gì thì anh cứ làm ! – hớ hớ
cô đang chờ một cái gật đầu của anh ta, tưởng uy hiếp được cô suôt chắc. Cô đây đầu phải mấy con thỏ, mấy con rùa mà sợ con sói xám nhà anh.
Anh là sói thì cô cũng là bác thợ săn !
Mà bác thợ săn ở trong nhà khóa cửa thì có mà độn thổ mới vào được
nhá, nghĩ đến đây An Na vui vẻ nhìn ra cái cửa định huênh hoang nói gì
đó thì lại nuốt ực một cái.
Cửa.. cửa bị phá , hỏng khóa rồi, là cái tên « tủ lạnh di động » kia làm ?
_Anh phá khóa nhà tôi ? – An Na muốn chính mồm hắn khẳng định lại lần nữa.
_Đấy cũng gọi là khóa cửa ? – Hoàng chẳng buồn liếc cái cửa cũ mèm đó, may cho cô ta là chưa bị ăn trộm khuân đi.
An Na : (=.=")
Mà không có cửa thì kiểu gì bác thợ săn cũng thắng, vì trong truyện « Cô Gái Quàng Khăn Đỏ » tên sói già chẳng phải đã bị chết thê thảm dưới
họng súng của bác sao, bác thợ săn – An Na thì lại luôn tin vào cổ tích . Chắc chắn bác sẽ hạ được con sói « cảnh » Phan Tử Hoàng.
Vì thế An Na mặt cương nghị nhìn Hoàng, muốn nói với hắn biết " Còn lâu tôi mới chịu khuất phục, không dậy đấy làm gì nhau".
Đôi mắt xanh nước biển dù rất sâu tựa như hồ như bể nhưng vẫn không
qua nổi đôi mắt đen thâm sâu u tối kia, hắn chỉ cần nhìn một cái là đoán thừa cô gái kia đang nghĩ gì.
_Hôm nay là nước lã … ngày mai cũng có thể là nước nóng đun trong siêu – hắn ngừng một chút, giọng điệu ma quái hiện lên trong từng từ
Nước trong siêu ? là nước sôi, định tưới chín người ư ? Tên này dã man hơn con ngan.
_..... Mà cô cũng biết sông Tô Lịch chứ? – Thanh âm chầm chậm vang lên.
Hẳn xoa căm tỏ vẻ đăm chiêu.
Mỗi lời sói xám nói ra khiển mặt bác thợ săn cứ như cái đèn nhấp nháy
biến đổi từ hồng đỏ xanh rồi tím, da cô nổi cục như mấy con gà đã bị cắt tiết vặt lông đem bỏ vào nước sôi.
Ai mà chẳng biết nước sông Tô Lch “chất lượng” như nào, chỉ nghĩ đến
cảnh đi qua đấy thôi là đã nổi hết cả da gà. Có trời mới biết cô ghét
điều đó đến nhường nào.
_ Cô thích loài nào ? Tôi đều đáp ứng được, thoải mái đi – Hoàng hỏi, nửa miệng cong lên . Đểu cáng vô cùng
_Anh chơi kiểu khác đi ! Không dùng nước nữa, có nhiều phương pháp hay hơn mà – An Na giả ngu
_Trò khác á ? Ví dụ ?
_Cất giọng hát thánh thót của anh cho tôi nghe, tôi thề là tôi sẽ có cảm giác bị tra tấn ! – Na Na chân thành nhìn Hoàng
_Tôi không thích điều đó, cô nghĩ sao ? – Hoàng nhíu mày.
Ván này cô thua, không thể lại làm thằng liều bạo gan thách đầu tên
này nữa. Thách nữa kiều gì cũng có án mạng. Sông Tô Lịch nước thì quả là ‘ sạch ‘ hết chỗ chê, cứ tưởng tưởng mỗi buổi sáng cô bị tưới lên người bằng cái thứ đó, sẽ có cảm giác nhờ nhợ của mỡ người, hôi thối của rác
thải, và kinh tởm hơn nữa Na Na Không muốn bị ghẻ huhu
Vòng 1
Bác thợ săn thua !
_Hừm… Đi ra ngoài tôi thay quần áo ! – An Na thét
Bí không nói được câu nào, cô chọn cách ‘ trốn chạy’.
Trong mắt Hoàng có nét cười, miệng mím chặt.
“uỳnh” Bác thợ săn bực tức đóng sập cửa lại khó trong cẩn thận đề
phòng tên kia lại nổi sung nhảy vào giữa lúc cô đang thay đồ thì khốn,
bao năm che đậy không cánh mà bay.
Căn bản cũng chi tại con nhỏ Minh Minh, nó mà có ở đây thì chắc đã
không bị thất bại ê chề thế này. Chỉ nhớ hôm qua cô đang đợi cơm tối thì Minh gọi đến
_Nè, tao hôm nay có tiết đến 9h tối cơ tao ngủ với đứa bạn ở kí túc xá nên không về đâu mày ở nhà chốt cửa cẩn thận, mất cái gì thì không
xong với tao đâu! Cộp……..
Nói liếng thoắng một hồi như vậy Minh còn không để Na Na ư hử tiếng gì đã ngắt máy.
Tính Minh Minh vốn nhát, cô ấy không chỉ sợ ma mà sợ cả Yêu râu xanh.
Đã vậy lần trước còn có đứa trong xóm trọ kể rằng, một tối sau khi
tan ca làm thêm là 10h30 nó đi xe máy về giữa đường bị mấy thằng con
trai chặn, cũng tưởng chỉ là chặn cướp tiền vì đứa đó là một tên con
trai cứng rắn , để bảo toàn tính mạng tên ý đã đứa hết số tiền trong ví
mà chưa cần đám kia lên tiếng. Nhưng kì lạ thay chúng chả thèm tiền mà
lại bắt anh ta xuống xe, thôi xong mất cái xe thì hết đường đi làm nhưng vì sợ chúng uýnh anh ta cũng giao luôn cả chìa khóa xe, hắn vẫn lắc đầu chỉ nói :
_Cởi á