
n Phan tử Hoàng.
Cô nhận ra Mắt Lạnh, hắn thật sự không hoàn toàn Lạnh như cái nick name
người khác gắn cho hắn. Có thể lúc đầu khi gặp hắn, bạn sẽ không cảm
nhận được gì ngoài sự lạnh khốc bao quanh thân hình đàn ông của hắn.
Nhưng khi có thời gian biết nhau lâu hơn, bạn sẽ nhận ra, Hoàng có một bàn
tay rất ấm. Nghĩ đên đây, Na nhớ lại lần hai người họ chạy trốn bọ Tý
Sẹo, mỗi lần đều nắm tay hắn mà chạy, gam bàn tay rộng mở nhưng không
thô ráp, hơn nữa lại rất mềm và ấm. Bây giờ cũng vậy, hơi thở của Hoàng cũng khiến người khác cảm thấy dễ chịu, nó ôn nhu mà cũng rất mạnh mẽ.
Khi ở gần sẽ khiến người khác có cảm giác an tâm rằng mình được bảo vệ.
Còn lại khuôn mặt và đôi mắt thì vẫn thế, vẫn như đá lạnh trong hồ băng
vĩnh cửu, nhiều lần cô đã tưởng tưởng làm thế nào để gắn một nụ cười
trên gương mặt băng giá ấy. Không phải cô chưa từng nhìn thấy Hoàng
cười, nhưng tất thảy chỉ là những cái nhếch mép một bên.
Cô muốn nhìn thấy một nụ cười đúng nghĩa, một nụ cười hoàn toàn thoải mái
và tự nhiên thậm chí là bật lên thành tiếng được phát từ Phan Tử Hoàng.
Cô vẫn đang ngăm nhìn rất sâu, rất kĩ thần thái trên gương mắt hắn, đôi
mắt cũng khồn chút e thẹn mà nhìn sâu vào ánh đen thâm trầm u tối và tà
mị.
Nó như màn đên bị bao phủ một lớp sương khói lạnh lẽo vậy!
Làm sao có thể hất tung tấm rèm đó để nhìn thấy tâm hồn kẻ đối diện này?
Ánh đen tuyền lúc này khẽ chút dao động, Hoàng chớp mắt rất nhanh chưa cần đến một phần triệu giây.
Nhưng nó đã làm An Na choàng tỉnh lại sau khi cứ đắm chìm vào “dung nhan” của hắn không chút ngượng ngùng.
Giờ cô mới ý thức được liền vội dùng tay đẩy hắn dịch xa một chút, lên ăn nói không được mạch lạc lắm:
_T …. Tự nhiên...c.. cúi xuống làm gì?
_Để xem cô có nói thật hay không?
Hoàng thẳng người dậy, chỉnh lại tư thế một xíu.
_Đi thôi – An Na đáp rồi xoay người bước đi trược
_Định đi đâu? – Hoàng nhìn theo bóng lưng Na hỏi
_Đi học chứ đi đâu! - Na Na trả lời cộc lốc.
_Cô đi học ở nhà vệ sinh sao?
Hoàng từ đăng sau lại cất tiếng khiến An Na giật thót người, ngẩng mặt lên nhìn phía trước “ WC ” .
Chết tiệt! lại bị bắt lỗi.
“Sao nhà vệ sinh không khép kín với phong trọ luôn chứ, xây riêng rẽ ra
ngoài làm cái gì???” An Na chút giật với cái WC nhưng…. Chỉ trong ý
nghĩ.
Cô quay người lại, niềm nở nhìn Hoàng cười toe:
_Tôi đi lấy cái kẹp tóc rồi mới đi học !
.
.
.
.
Buộc tóc gọn gàng xong, cô đi ra cổng nhà trọ thì đã thấy Mắt lạnh đã an tọa sẵn trên “ con ngựa “ đen của hắn.
Ưm! Hôm nay mới được ngắm kĩ càng chiếc moto của hắn nha. Vì lân trước trời tối quá nên cô cũng không nhìn rõ.
Với font người của Hoàng ngồi lên xe đúng là : “Xe đẹp vì người” ha!
Đúng là rất oách !
_Còn định đứng ngắm đến bao giờ!
Hoàng chẳng buồn quay người lại, mà sao hắn vẫn biết cô đang ngắm nhìn
nhỉ? ( Ngốc quá Na ơi, kính chiếu hậu sinh ra để làm gì?)
An Na lững thững bước đên bên cạnh con xe hắn đang ngồi, rồi cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm hắn đã để sẵn sau lưng và đội lên đầu.
An Na từ từ leo lên, cẩn thận để túi cặp chen giữa hai người, còn mình thì ngồi lùi ra phía sau một chút… nhưng vì là xe moto hạng nặng, thiết kế
chỉ để ngồi một người nên chỗ cũng không rộng lắm. Cô đành ngậm ngùi
nuốt nghẹn vào tim , không lời oàn thoán mà ngồi .
Thật là không thoải mái à nhaaa!
_Cô ngã ra đường tôi không chịu trách nhiệm đâu ! – Hoàng bỗng buông một câu lửng lơ như đoán biết được kẻ ngồi sau mình đang làm gì.
_Trình độ lái xe kém vậy mà cũng đòi xông pha mời tôi đi xe cùng !
_Hừm, là ai cứ càu nhàu!
Dứt lời hắn vít ga rất mạnh, khiến cả người An Na ngả về sau xém chút là
cái bản toạ dính liền mặt đất may là hai cánh tay nhỏ nhắn của cô đã bám chặt phía sau nên không gây thương tổn gì, nhưng quả thực là đôi chút
sợ sệt len lỏi vào cô khiến Na Na bắt đầu dịch gần về phía Mắt Lạnh hơn.
Đến ngã cua của xóm nhỏ cả chiếc xe bắt đầu nghiêng, cảm giác như đầu gối
chỉ cách mắt đất tầm 30 cm , cô thấy sợ liệu có nằm xuống luôn không ta?
Nghĩ đến điều này An Na bất chấp sĩ diễn ôm chặt lấy thắt lưng Phan Tử
Hoàng lép mắt sát lưng hắn. Nhưng cái túi xách này càng làm vướng víu
thêm không gian đã chật nay càng nhỏ và hẹp hơn.
Lại quẳng đi cái sĩ diện một lần nữa, An Na đem nó khác lên vai, nhưng cô
không dám trơ mặt mà ốm cứng lấy Hoàng,hay tay cô chỉ nhẹ bấu víu lấy áo hắn.
Cảm nhận được luồng hơi ấm sau lưng, Hoàng vẫn dửng dưng không gỡ ra cũng
không nói lời nào, đôi mắt anh vẫn cứ băng giá như thế, khuôn mặt không
chút cảm xúc.
Chỉ là có chút không thoải mái và không quen cho lắm.
_Còn 8 phút nữa là vào lớp, tôi sẽ đi rất nhanh!
Từ nhà đến trường cô là 3km, nếu đi với tốc độ bình thường thì cũng phải
khoảng gân 15 phút mới đến nơi, e rằng lần này bác thợ săn của chúng ta
phải nghe lời con sói gian ác rồi.
Ý thức được việc hắn nhắc nhở, cô cùng không muống liều mạng thêm nữa
chẳng may có mệnh hệ gì bị văng xuống đường thì cái tên khốn khiếp kia
cũng không nhặt cô lên đ