
bên ngoài, chuyện này đối với
ngươi mà nói rất đơn giản.” Tiểu Thanh là tiểu nha đầu sau khi Dương Tú
Trúc tiến vào Đồng gia, Dương Nghi phái đến chăm sóc nàng ta. Vừa rồi
Dương Tú Trúc đã được báo cho biết, hai ngày
này nàng ta tốt nhất đừng ra ngoài. Cho nên nàng ta chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên người Tiểu Thanh.
Trên bàn bạc vụn không nhiều lắm, mới một lượng bạc.
Lúc này Tiểu Thanh nhìn bạc vụn trên bàn, âm thầm cong miệng, giả vờ
thành bộ dáng rất tham tài nhét hết toàn bộ bạc vụn vào trong ngực, sau
đó vẻ mặt lấy lòng cười nói: “Tú cô nương có cái gì phân phó, nô tì nhất định làm theo.”
Tiểu Thanh thức thời làm Dương Tú Trúc hài lòng, lập tức liền phân phó.
Dương Nghi nhìn bạc vụn và thư trên mặt bàn, bấy đắc dĩ lắc đầu, xem ra
đường muội này của nàng còn chưa hết hi vọng.
“Tú cô nương bảo ngươi đưa đến tay Tôn thiếu gia?”
“Vâng.” Tiểu Thanh cúi đầu nói.
Dương Nghi cúi đầu trầm tư một lát, sau đó nói, “Vậy liền chiếu theo
phân phó của nàng ta mà làm, còn có, bạc này đã thưởng cho ngươi, ngươi
liền cầm đi.” Thôi, nàng ta đã muốn nhảy vào hố lửa, nàng cũng lười ngăn cản. Nàng ngăn cản, đường muội này cũng sẽ không cảm kích nàng, có khi
còn oán trách nàng cản trở phú quý của nàng ta đấy.
Dương Nghi đã sớm bất mãn đối cách làm phía trước của nàng ta, nhưng xem trên phần tình thân, cũng chỉ giáo huấn một chút, cũng không dùng loại
thủ đoạn không sạch sẽ tính kế nàng ta. Nhưng không chủ động tính kế,
không có nghĩa là có cơ hội cũng sẽ không thuận tay đẩy một cái.
Bây giờ nàng ta cố ý muốn nhảy vào trong hố lửa, nàng cũng chỉ không
ngăn cản mà thôi. Sau này cho dù nàng ta bị ăn khổ, cũng là nàng ta tự
mình lựa chọn, không oán được người khác.
Chuyện xảy ra theo đó quả nhiên không ngoài dự đoán Dương Nghi dự liệu.
Ngày tiếp theo, Tôn Thiểu Thành liền phái người đến Đông gia làm mai. Có điều, sau khi người nọ nói rõ ý đồ đến, bị Tống mẹ đuổi ra khỏi cửa,
“Cút cho ta, muốn nạp thiếp thì đến nhà mẹ đẻ của chính chủ, còn dám đến Đồng gia chúng ta nói mấy lời không đứng đắn, cẩn thân chân chó của
ngươi!”
Vốn là vậy, Dương Tú Trúc lại không phải người Đồng gia, Tôn Thiểu Thành lại sai bà mối đến cửa Đồng gia nói chuyện nạp thiếp là có ý gì? Muốn
mất mặt đúng không?
Dương Nghi đối với Tôn Thiểu Thành làm việc bừa bãi cũng căm tức không
thôi, bản lĩnh khiến người khác tức giận của hai người này đều là nhất
đẳng, thật sự là tuyệt phối.
Dương Uy đi vào hai ngày sau, Dương Tú Trúc cũng đi cùng.
Trước khi lên xe, Dương Tú Trúc ý vị sâu xa nói, “Đường tỷ, cảm ơn ngươi và Đường tỷ phu đã khoản đãi trong thời gian này, Tú Trúc khắc trong
tâm khảm, ngày sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.”
Dương Nghi bình tĩnh nhìn nàng ta, “Ngươi có phần tâm này nhớ cho kĩ đắc ý cái gì? Từ khi ngươi lựa chọn dán lên Tôn Thiểu Thành ngươi đã thua
hơn phân nửa.” Dương Tú Trúc đi rồi, sau này chuyện của nàng ta và Tôn
Thiểu Thành nàng cũng lười quan tâm tới.
Nhóm binh được phái ra ngoài cũng đã trở về, Nhị gia cũng tuyển chọn
được danh sách. Dương Nghi cầm danh sách, bắt đầu tha Dương Du chọn
người thích hợp.
Đầu tuần tháng chín, một tờ danh sách mười lăm người chỉ còn lại hai
người cuối cùng. Dương Du xem hai người, trong thời gian ngắn, thiên
nhân giao chiến, khó có thể lựa chọn.
Phương Thiếu Cương nội liễm ổn trọng, bối cảnh gia đình đơn giản, tương đối thích hợp Dương Du.
Còn Vương Cường ôn hòa giàu tình cảm, bề ngoài tuân dật, rất có hảo cảm với Dương Du, gia cảnh cung tốt.
Ấn theo suy nghĩ của Dương Nghi, chọn Phương Thiếu Cường sẽ tốt hơn
chút, ít nhất Phương Thiếu Cường ổn trọng, suy nghĩ chu đáo, cho dù
Dương Du vẫn luôn đơn thuần như vậy, có hắn che chở, cũng không có vấn
đề gì.
Vương Cường, suy nghĩ có đôi khi có mức lý tưởng, hơn nữa rất nghe lời
cha mẹ, nếu chọn Vương Cường sẽ vất vả hơn rất nhiều, về sau phải học gì đó sợ là không ít. Hơn nữa khi Vương Cường bị kẹp gữa cha mẹ và Dương
Du, Dương Du thường sẽ là người bị buông tha, cũng là người cần nhường
nhịn. Không cùng cha mẹ hắn đứng ở mặt đối lập, chỉ sợ Dương Du phải ăn
đủ đau khổ và ủy khuất, mới có thể đạt được trình độ đó.
Có điề, tất cả chuyện này cũng phải tự Dương Du làm quyết định, không có ai có thể thay nàng làm chuyện này.
Ở trong mắt Dương Nghi, mặc kệ nàng giúp Dương Du chọn ai, về sau nàng
sẽ đều hối hận, người đời có ít chuyện không hối hận. Chỉ có thể chính
nàng chọn, cho dù sau này có hối hận, cũng có thể cam tâm tình nguyện,
sau đó mới có thể biết nỗ lực đi thay đổi, mà không phải chỉ biết oán
người khác. Mà Dương Nghi, sẽ chỉ ở một bên, phân tích ra ưu khuyết điểm của cả hai giúp nàng làm ra lựa chọn.
Cuối cùng, trải qua một phen giãy dụa, Dương Du chọn Phương Thiếu Cường. Thật ra Dương Nghi biết, muội muội này của nàng càng thích Vương Cường
hơn một chút.
Có điều, nếu nàng đã đưa ra lựa chọn, Dương Nghi liền sẽ kkhoong lại nói gì, co được tất có mất, đây là một quá trình tất nhiên. Editor: Linh
Dương Du đi rồi, trở về trước ngày đại hôn của Dương Uy một tháng.
Dương Nghi chuẩn bị lễ vật