
c
hắn đã được thăng là Nhị chưởng quỹ cửa hàng, thay hắn vui mừng một
phen.
Tieps theo, Dương Nghi liền cân nhắc, Đại ca luôn giúp đỡ người ta như
vậy cũng không tốt. Chờ đến khi ruộng hương liệu của bọn họ được thu
hoạch, có lẽ có thể mở cho Đại ca một cửa hàng, lấy bán hương liệu làm
chủ, nàng đâu, cũng tốt giúp đỡ nhà mẹ đẻ một phen. Cho hắn một chi phí
giới hạn, thế nào cũng tốt hơn trực tiếp cho bạc giúp nhà mẹ đẻ.
Hằng năm một lần tết không tính, nếu thường xuyên giúp đỡ nhà mẹ đẻ,
nàng cũng không có mặt mũi gặp nhà chồng. Dù sao những thứ này đều là
Nhị gia dùng mạng đổi lấy, dự định lưu lại cho đời sau của bọn họ, nàng
tuy là thê tử của hắn, nhưng cũng không được cái gì cũng hướng về nhà mẹ đẻ.
Có điều chuyện để Đại ca nàng mở cửa hàng bán hương liệu bây giờ vẫn chưa nên lộ ra, còn phải nhìn kĩ rồi mới nói.
Hai huynh muội lại hàn huyên một hồi, liền đều tự về phòng.
Sau khi Dương Uy biết đường muội dẫn phiền toái đến cho muội muội nhà
mình, vốn muốn ở lại nhiều hơn mấy ngày, lập tức liền sửa lại chủ ý,
tính toán nghỉ hơi hai ngày liền hồi trình.
Lúc ăn cơm, Dương Nghi liền nói quyết định này ra.
Dương Tú Trúc tự nhiên là tràn đầy không muốn, nhưng Dương Uy nói cha mẹ nàng ta nhớ nàng ta, hơn nữa trước khi hắn đến Khâm Châu cha nàng ta
còn bị bệnh, làm nữ nhi dù sao cũng không tốt tiếp tục ở bên ngoài chơi. Tuy rằng biết lời hắn nói có hơi nước, trước khi đến Khâm Châu, nương
nàng ta nói với nàng ta, để nàng ta trèo lên người nhà giàu quan trọng
hơn, không cần nhớ nhà. “Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ không giữ
ngươi, đường muội vẫn nên sớm chút về nhà đi thôi, cũng để Đại bá và Đại bá mẫu an tâm.” Trong giọng của Dương Nghi không phải không có tiếc
nuối.
Lời nói của Dương Nghi hoàn toàn làm nàng ta hỏng mất, nàng ta làm nữ
nhi, dù sao cũng không thể nói ra lời bất hiếu cha mẹ không quan trọng.
“Vậy Du muội muội cũng cùng ta trở về sao? Cúng đúng, chúng ta rời đi
rất lâu, cha mẹ đều nhớ ta, Nhị thẩm nhất định sẽ cũng sẽ nhớ đường
muội.” Nàng ta đã không thể ở lại, bọn họ sao không biết xấu hổ mà giữ
một mình Dương Nghi ở lại?
“Lần này Nhị nha không cùng nhóm ngươi trở về, ta có chút chuyện giao
cho nàng làm.” Dương Nghi hoàn toàn không để ý tới Dương Tú Trúc ngày
càng đen mặt.
Dương Tú Trúc thật sự rất muốn truy hỏi muốn giao cho Dương Du làm cái
gì, nhưng nàng ta cũng biết đây chỉ là một cái cớ. Cho dù nàng ta hỏi,
đáp án nhận được cũng chỉ dùng để qua loa có lệ nàng ta mà thôi.
Vì thế, Dương Du được giữ lại.
Dương Tú Trúc đối chuyện này hận vô cùng, trở lại trong phòng, nàng ta
tức giận nghĩ, mấy đứa con nhà Nhị thúc thật quá bất công. Dương Du là
muội muội ruột của bọn họ, nàng ta cũng vậy mà, tuy rằng chỉ là đường
muội. Bọn họ cho Dương Du ăn thịt, vì sao lại không chịu chia cho nàng
ta một muỗng canh đây? Đây đối với bọn họ mà nói, vốn chỉ là cái nhấc
tay, vì sao nhất định không chịu giúp nàng ta?
Dương Tú Trúc càng nghĩ càng không cam lòng, suy nghĩ một hồi lâu, nàng
ta cắn môi hạ quyết tâm, mang giấy bút ra, hạ bút thành văn. Một lát
sau, nàng ta nhìn nét chữ tinh tế trên giấy, vừa lòng gật đầu. Chữ viết, là điều mà nàng ta tự hào nhất, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so
với chữ biết xiêu xiêu vẹo vẹo của Dương Du. Đáng tiếc nàng ta không
được đầu thai đến nhà Nhị thúc, bằng không, có tỷ tỷ tốt lót đường, nàng ta cũng không cần đi gian khổ như vậy.
Thà làm thiếp nhà giàu, không làm thê nhà nghèo, đây là tâm nguyện từ nhỏ của nàng ta.
Tôn Thiếu Thành từng tiết lộ với nàng ta, hắn sẽ không cưới nàng ta làm thê, có điều có thể cho nàng ta danh phận thiếp.
Nàng ta từng bởi vậy mà chất vấn Tôn Thiểu Thành, chẳng lẽ nàng ta không làm được thê tử của hắn sao?
Lúc đó Tôn Thiểu Thành chỉ giễu cợt nhìn nàng ta một cái, ngươi cho rằng ngươi cũng có thể giống đường tỷ ngươi, gả cho người như Đồng nhị gia
làm chính thê?
Lúc đó nàng ta còn không chịu phục, vì sao nàng ta làm không được? Nàng
ta kém đường tỷ chỗ nào? Đường tỷ nàng ta cũng chỉ gặp may mắn mà thôi.
Là may mắn thôi.
Lúc đó hai người tan rã trong không vui, có điều Tôn Thiểu Thành lại nói, lời nói của hắn vĩnh viễn không mất hiệu lực.
Mặc dù nàng ta rất không vừa lòng với cái này, nhưng trước mắt dường như cũng không có biện pháp tốt hơn để thoát khỏi cục diện này.
Lựa chọn Tôn Thiểu Thành, cũng là quyết định sau khi nàng ta nghĩ tường
tận. Tôn Thiểu Thành là một trong những người nàng ta nhận thức ở Khâm
Châu, gia thế tướng mạo, các phương diện khác đều đương tối tốt. Quan
trọng nhất là, đối nàng ta dụng tâm, hơn nữa cũng là người nàng ta quen
thuộc nhất. Những người khác, nắm chắc của nàng ta nhỏ hơn chút. Đáng
tiếc, thời gian của nàng ta quá ít. Bằng không, nàng ta có thể tỉ mỉ
chọn lấy một người tốt nhất.
Có điều, nàng ta tin tưởng, một ngày nào đó, nàng ta sẽ chứng minh,
Dương Nghi không giúp nàng lại giúp Dương Du ngu ngốc kia là một quyết
định sai lầm thế nào.
“Tiểu Thanh, giúp ta làm một chuyện, tất cả chỗ bạc đó đều là của ngươi. Ta biết ngươi có một ca ca làm việc ở