
àm theo như lời đã định, chiều nay đi."
Thấy cô cười vui vẻ thế, bất tri bất giác anh cũng vui theo, cẩn thận nghĩ
lại, lo lắng cũng giảm đi một chút, dùng lý trí suy nghĩ, thật đúng là
chuyện này có gì đó khác với mọi lần.Nếu quả thật Phong Gia Vinh muốn
lấy 60% cổ phần, vì sao trước đó không ra tay, mà đợi đến lúc này mới
chịu ra tay, nếu như ông ta muốn lấy được cổ phần, tại sao còn phải trì
hoãn, hai lần đến bệnh viện gây loạn, không thành công cũng không thấy
ông ta tức giận, lần trước mang theo nhiều người tới bệnh viện với tác
phong làm việc của ông đã sớm động thủ mới đúng, tại sao phải cho anh
thời gian một tuần để suy nghĩ chứ?
Quá nhiều câu hỏi tại
sao, khiến anh cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, thậm chí cảm giác Phong
Gia Vinh không hề có ác ý, tựa hồ như đang cố trì hoãn thời gian.
Hay là anh nên đến Phong Gia một chuyến để tìm hiểu xem thêm mới được. Hồng Thi Na sau khi
tỉnh rượu, phát hiện mình đang bị trói, miệng bị dán băng dính, nói
không ra lời, nương theo chút ánh sáng trong bóng tối cô nhìn thấy Hồng
Thừa Chí cũng giống như cô, đều bị trói ném vào trong góc.
Hồng Thừa Chí đã sớm tỉnh lại, bởi vì cả người bị trói, cho nên không thể
động đậy, thấy Hồng Thi Na tỉnh, liền lắc đầu một cái với cô, ý bảo
không nên giãy giụa nữa, vô dụng thôi.
"Ư ư ——" Hồng Thi Na
dùng sức phát ra âm thanh, muốn nói chuyện, nhưng lại không nói được,
không cam lòng bị trói như khúc gỗ, cho nên ra sức giãy giụa, nhưng sợi
dây trên người thật sự rất chặc, mặc cô giãy giụa thế nào cũng không
được, trái lại càng khiến mình thêm khó chịu.
Lúc này, cửa mở ra, trong phòng tối liền sáng lên, đột nhiên thấy ánh sáng phản chiếu làm chói cả mắt.
Hồng Thi Na hơi híp mắt lại, chờ thích ứng với ánh sáng sau đó mới mở mắt ra, nhìn người đi tới, vô cùng kinh ngạc.
Hồng Thừa Chí cũng rất kinh ngạc, không ngờ người bắt bọn họ lại là ông.
Phong Gia Vinh đi vào, thấy hai người bọn họ nhìn ông kinh ngạc, khinh thường cười, chờ người phía sau mang ghế đến, liền thẳng người ngồi xuống, ra
lệnh: "Tháo băng keo bịt miệng bọn chúng xuống."
"Dạ" Hai
người đàn ông tiến lên trước, một người tháo băng keo dán miệng Hồng Thi Na, động tác không chút ôn nhu, làm cô đau đến mức chau chặt chân mày.
Một người khác xé đi băng keo dán miệng Hồng Thừa Chí, sau đó liền lui ra sau lưng Phong Gia Vinh, không nói một câu.
"Phong Gia Vinh, ông bắt chúng tôi muốn làm gì?" Hồng Thi Na lên tiếng đầu
tiên chất vấn, bởi vì bị đối đãi thế này cảm thấy rất giận.
Từ nhỏ đến lớn,cô chưa từng bị đối xử giống như đối xử với tù nhân thế này.
Không chỉ có Hồng Thi Na, Hồng Thừa Chí cũng rất tức giận, nhớ trong tay đang giữ nhược điểm Phong Gia Vinh, vì vậy liền uy hiếp ông ta, "Phong Gia
Vinh, đừng quên trên tay chúng tôi còn giữ chứng cứ tội phạm của ông,
nếu ông dám đối xử chúng tôi như vậy, tôi sẽ để cho ông ngồi chết trong
tù."
Phong Gia Vinh khinh thường cười một tiếng, giễu cợt
nói: "Nghe nói qua câu này chưa, gừng càng già càng cay, các người muốn
đấu với tôi, chưa đủ kinh nghiệm đâu. Chỉ cần có các người trong tay,
Hồng Thiên Phương còn dám giao chứng cớ cho cảnh sát sao"
"Ông muốn lấy chúng tôi ra để uy hiếp ba tôi sao?" Hồng Thừa Chí tức giận
nói, nhưng không còn cao ngạo như mới vừa rồi, trong lòng có chút sốt
ruột. Theo tình cảnh bây giờ, Phong Gia Vinh có khả năng sẽ giam bọn họ
cả đời để khống chế ba, không cho ba đem chứng cớ giao cho cảnh sát.
Không, hắn không muốn bị nhốt cả đời ở tại nơi này.
"Ông cư nhiên quay ngược lại đối phó với chúng tôi?" Hồng Thi Na đại khái đã hiểu được cốt chuyện, nhớ đến Phong Gia Vinh là một người lòng dạ độc
ác, liền cảm thấy hơi sợ.
Xem ra bọn họ đã đi nhầm một nước
cờ, không nên chọc giận Phong Gia Vinh, ông ta thật ra là một con cọp
tinh ranh quỷ quyệt, sẽ biết quay đầu phản ngược.
"Các người cho rằng tôi ngu sao, dù tôi đem 60% cổ phần của Phong thị đế quốc cho
các người, các người sẽ bỏ qua cho tôi sao? Thay vì như thế, chi bằng ra tay trước để chiếm ưu thế, đem những chướng ngại đập bỏ, như vậy các
người sẽ không còn uy hiếp được tôi rồi." Phong Gia Vinh đã tính toán
rất kỹ càng, đột nhiên cảm thấy may mắn vì Phong Khải Trạch không có
cưới Hồng Thi Na.
Cho tới bây giờ, ông chưa từng thừa nhận mình làm sai, ngoại trừ việc Khải Trạch làm là thấy đúng.
"Phong Gia Vinh, chẳng lẽ ông muốn giết người diệt khẩu?"
"Cô nói đúng, tôi chính là muốn giết người diệt khẩu. Chờ chút nữa ba các
người mang CD đến trao đổi các người, bởi tôi không tin ông ta sẽ giao
tất cả CD ra, cho nên vì lý do an toàn, tôi phải giết người diệt khẩu,
đây là kết quả do các người dám trêu chọc tôi, tôi muốn cho các người
biết, Phong Gia Vinh tôi không phải người dễ chọc, các người không phải
hay nói tôi có lòng dạ độc ác sao, tôi sẽ cho các người thấy tôi độc ác
thế nào."
"Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, tôi tin vào một ngày nào đó, ông sẽ gặp báo ứng."
"Lòng dạ của cô cũng chẳng thua tôi chút nào đâu, tôi gặp báo ứng, thì cô
cũng vậy, Hồng Thi Na, tôi biết cô luôn muốn phá bỏ đứ