XtGem Forum catalog
Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327442

Bình chọn: 7.5.00/10/744 lượt.

u đã thương

lượng với nhau, là sẽ không đem sự thật về chuyện sinh non nói cho bà nội biết,

chỉ nói là vì sức khỏe Kiều Tâm Du quá yếu ớt, nên mới sảy thai.

Vừa nghe Bà nội Nhâm đề cập đến Nhâm Mục Diệu, vẻ mặt Nhâm Dịch Tuấn trở nên

đông cứng, đôi mắt ấm áp khi nãy giờ đã kết lên một tầng băng lạnh.

Bà nội Nhâm nhìn phản ứng của hắn, bèn thở dài một tiếng, sao bà nghĩ mãi mà

không ra lý do hai anh em họ ‘Thủy Hỏa Bất Dung’ đây? Từ nhỏ đến lớn, bọn chúng

đều biết đến sự tồn tại của đối phương, nhưng chưa từng gặp nhau lấy một lần.

Cho dù là ở tang lễ của ba bọn chúng, cả hai đều lựa chọn không xuất hiện.

“Tiểu Tuấn! Ân ân oán oán đã là chuyện đời trước rồi, mẹ cháu cũng qua đời rồi,

mà mẹ của thằng kia cũng đã không còn, nó là một đứa nhỏ đáng thương, những chuyện

không vui kia cháu cũng nên buông xuống đi.”

“Để xuống?” Nhâm Dịch Tuấn nở một nụ cười hài hước, “Sao toàn thế giới này ai

cũng cảm thấy thiếu nợ nó vậy?” Nhâm Dịch Tuấn không hiểu, đáng lẽ hắn đã có

một gia đình hạnh phúc rồi, nếu không phải năm đó tập đoàn Nhâm Thị tài chính

bất ổn, thì làm sao ba hắn sẽ cùng mẹ giả vờ ly hôn, cưới cô vợ thiên kim Dương

Tâm Nguyệt chứ? Người đàn bà đó đã phá hư hạnh phúc của gia đình hắn, nhưng tại

sao lão già đáng chết kia còn đần độn u mê đem tập đoàn Nhâm Thị giao cho con

trai của Dương Tâm Nguyêt!?.

Hắn không cam lòng!



“Bà nội!” Giọng nói trong

trẻo của Kiều Tâm Du truyền đến.

Bà nội Nhâm thấy Kiều Tâm Du thì vui vẻ ra mặt, nắm lên cổ tay Nhâm Dịch Tuấn

“Kia là vợ của Nhâm Mục Diệu, cháu có nhìn thấy không, sau này cháu cũng phải

tìm một người vợ như vậy về cho bà nghe chưa!?.”

Kiều Tâm Du sau khi rời khỏi công ty Nhâm Thị, vội tới nơi này, cô còn đem bánh

ngọt tự mình làm mang đến cho bà nội nếm thử. Thấy

người bên cạnh bà nội, cô bỗng cảm giác có chút quen thuộc, “Anh, anh. . . . . . Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”

“Tiểu Tuấn, cháu đã từng gặp con bé à?” Bà nội kinh ngạc nhìn Nhâm Dịch Tuấn.

Đôi mắt Nhâm Dịch Tuấn hoàn toàn không có chút xoay chuyển, chỉ nhìn chằm chằm

vào Kiều Tâm Du, hàm ý sâu xa nói, “Có lẽ vậy.”

“A!” Kiều Tâm Du bất ngờ, sợ sệt nói: “Tôi nhớ rồi, anh đã từng cứu tôi lúc ở

Thánh Thác Rini. Thật không ngờ, chúng ta lại có duyên gặp nhau tại nơi

này.”

“Anh chồng cứu em dâu? Rất khéo. . . . .

.” Bà nội không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Nhâm Dịch Tuấn, “Không phải ư!?.”

“Anh chồng?” Kiều Tâm Du quay đầu nhìn hắn, “Anh là anh hai của Nhâm Mục Diệu?

Sao tôi chưa từng nghe nói tới?” Không trách được, vì sao cô lại cảm thấy ánh

mắt của hắn rất quen thuộc. Ánh mắt của anh

em bọn họ giống nhau như đúc, đều đen nhánh và sắc bén.

Vẻ mặt Nhâm Dịch Tuấn trở nên âm trầm, hắn không nói một lời nào, nhưng tầm mắt

vẫn dừng lại trên người Kiều Tâm Du.

“Chuyện chẳng có gì đâu, hai đứa tụi nó hễ gặp nhau là đối đầu, chẳng xem ai

vừa mắt mình cả.” Bà nội thẳng thắn.

Kiều Tâm Du đột nhiên nhớ lại chuyện thân thế của Nhâm Mục Diệu mà bà từng nói

với cô, “Hai người không phải là anh em ruột, đúng chứ?” Cùng cha khác mẹ, việc

không cùng một dòng máu đã khiến cho mối quan hệ của hai người khó xử như thế.

Đề tài này dường như đánh trúng phải cấm kỵ của hai người (Bà nội Nhâm và Nhâm

Dịch Tuấn), không ai mở miệng, chỉ yên lặng.

“Thật xin lỗi, tôi đã nhắc đến chuyện này. . . .

. .” Kiều Tâm Du ấp úng nói.

“Không sao!” Vẻ mặt lạnh như băng của Nhâm Dịch Tuấn giờ mới có chút biểu cảm,

“Cháu còn có chuyện phải làm, bà nội, lần sau cháu sẽ tới thăm bà.” Hắn dường

như không muốn ở chỗ này thêm một giây nào nữa, nói xong, lập tức xoay người

rời đi.

Kiều Tâm Du sững sờ nhìn bóng lưng hắn rời đi, hỏi: “Bà nội, tính anh ấy luôn

như vậy sao?”

“Ừ! Con đừng nghĩ chi cho mệt. Hôm nay con tới thật đúng lúc, chúng ta cùng đi

gặp bác sĩ Mã đi!” Bà nội lôi kéo tay Kiều Tâm Du.

Kiều Tâm Du lập tức nhớ tới chuyện lần trước, vội vàng lùi lại, “Bà nội, cháu

không có bệnh gì, không cần khám đâu.”

“Ai nói nhất định phải có bệnh mới đi khám!” Bà nội vui vẻ nhìn cô, rồi dần dần

di chuyển tầm mắt của mình xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên bụng cô, “Cháu

không muốn nhanh có em bé sao!”

————

Đôi tay Kiều Tâm Du cầm hai túi thuốc nặng trịch, cô mệt mỏi đi vào đại sảnh,

thấy Nhâm Mục Diệu đang ngồi ở trên ghế sa lon đọc báo, lập tức vui mừng nói:

“Hôm nay anh về sớm thế?”

Hôm nay, khi hắn nhìn thấy gương mặt giống Lương Tử Oánh như đúc. Cả người Nhâm Mục Diệu rất hoảng hốt, cùng với mờ mịt

không dứt, hắn cảm giác có chút lo sợ bất an, vì muốn nhìn thấy Kiều Tâm Du,

cho nên buông xuống tất cả công việc, tan ca sớm, kết quả cô lại đi ra ngoài.

“Em đi đâu vậy, sao về trễ thế?” Nhâm Mục Diệu không thả xuống tờ báo trong

tay, hắn lười phải liếc nhìn cô, trong giọng nói cũng lộ ra nhàn nhạt khí giận

cùng phiền muộn.

Kiều Tâm Du ném hai túi thuốc tới bên cạnh hắn, “Nhiệm vụ mới của bà nội, anh

nên hoàn thành tốt đi.”

“Gì đây?” Nhâm Mục Diệu thấy những thứ thuốc này xong, chân mày lập tức nhíu

chặt, “Sẽ không phải là mấy thứ Dâm Dương Hoắc, Dương Khởi Thạch, T