Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327534

Bình chọn: 8.00/10/753 lượt.

ó thể chỉ trích, trói buộc cấm cản anh đi ngoại tình chứ? Vợ hiền

gương mẫu phải làm như thế mới đúng! Em hẳn là nên tự trách chính mình, phải

chăng vì mị lực của em không đủ, nên không thể giữ được chồng. . . . . .”

“Đừng nói nữa!”

“Không phải anh bảo em nói sao?” Mặt Kiều Tâm Du tái nhợt không có lấy một tia

biểu tình, cô cắn môi, đau xót, cắn đến rách lớp da ngoài, đâm vào trong thịt,

mùi máu tươi tràn khắp khoang miệng, thở dài một tiếng, “Có lẽ. . . . . . Chúng ta nên kết thúc đi.”

Cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo khiến lòng cô không ngừng rối rắm, khi nói ra

những lời này, lòng của của cô như bị đập tan thành những mảnh vụn, nhưng thực

tế tàn khốc, ép cô không thể không đưa ra loại lựa chọn này.

“Em nói cái gì?!!” Gân xanh nổi đầy lên trán Nhâm Mục Diệu, hắn hướng cô rống

to.

“Két——” hắn chợt đạp mạnh thắng xe, bánh xe cùng với mặt đất ma sát vào nhau

tạo ra những âm thanh chói tai.

Chiếc Lamborghini vững vàng dừng ngay trước cửa nhà họ Nhâm.

Kiều Tâm Du lập tức mở cửa xe, bước xuống, hít sâu vào một hơi không khí trong

sạch, cổ tay cô bỗng bị ai đó nắm chặt lại.

Đôi mắt tối tăm của Nhâm Mục Diệu toát ra một ngọn lửa đen, ép hỏi: “Em! em mới

vừa nói gì?”

Kiều Tâm Du dùng hết sức muốn tránh thoát mở tay của hắn ra, “Chúng ta nên . . . nên kết thúc đi! Em nên buông tay thôi! Em thật sự

quá mệt mỏi, yêu anh thật sự rất mệt mỏi, rất mệt. . . . . .”

“A ——” Kiều Tâm Du hoảng sợ kêu to, sau đó cô bị Nhâm Mục Diệu bế lên.

“Cái gì gọi là kết thúc? Trong từ điển của Nhâm Mục Diệu anh không có hai chữ

này!” Nhâm Mục Diệu ôm cô đi lên lầu.



“Khốn kiếp! Anh mau thả

em xuống, thả em xuống!” Trên đường đi Kiều Tâm Du không ngừng kêu ầm lên.

Người giúp việc đang quét dọn phòng ốc len lén liếc mắt nhìn họ một cái, rồi

vội vàng cúi đầu, tiếp tục làm việc. Bọn họ dĩ nhiên biết cái gì nên nghe, cái

gì nên nhìn.

“Rầm!” Nhâm Mục Diệu dùng một cước đá văng cánh cửa.

“Phịch!” Ném Kiều Tâm Du lên giường, tháo cravat, vò vò mái tóc, khiến cho mái

tóc ngắn thêm phần rối loạn. Nói thẳng ra bây giờ, hắn đã không còn kềm chế

được mình nữa, cực kì cuồng bạo.

Kiều Tâm Du chống người ngồi dậy, nhìn thấy gương mặt gay gắt nghiêm trọng,

lạnh lùng, cùng với vẻ bức người của hắn, bèn cúi đầu, không dám nhìn.

Nhâm Mục Diệu tức giận không nhẹ, hắn thở dốc ra tiếng, cố đè nén xuống ngọn

lửa đang hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực, bước đến gần Kiều Tâm Du, nắm chặt

hai vai của cô, quát: “Kết thúc? Em dám có ý nghĩ muốn kết thúc với anh sao?!”

“Vậy anh muốn em phải làm sao?” Kiều Tâm Du ngửa đầu, đôi mắt trong veo của cô

nhìn thẳng vào đôi con ngươi tối tăm của hắn, “Hai người ngay cả con cũng đã có

rồi, anh còn muốn em phải làm sao đây?”

Nhâm Mục Diệu cởi áo vest khoác ngoài trên người xuống, tiện tay ném qua một bên,

sau đó tiếp tục cởi bỏ quần áo.

“Anh. . . . . . Anh

làm gì vậy!” Kiều Tâm Du sợ hãi nhìn hắn, cô từ từ lui mình về phía đầu giường.

Nhâm Mục Diệu nhào tới, đè lên người Kiều Tâm Du, “Em đã để ý đến đứa bé đó như

vậy, vậy chúng ta cũng sinh một đứa đi!”

“Không cần! Anh buông tôi ra!” Kiều Tâm Du ra sức quơ quơ hai tay của mình,

nhưng rất nhanh, hai tay cô đã bị Nhâm Mục Diệu tóm lại, đặt lên trên đỉnh đầu.

“Không phải em để ý đến chuyện Lương Tử Ngưng có con sao? Vậy bây giờ anh sẽ

cho em. . . . . .”

Vừa dứt lời, Kiều Tâm Du lập tức cảm thấy phần vải trên eo mình bị hắn kéo

căng.

“Soạt——”, áo sơ mi trên người cô bị hắn xé rách.

Trong đôi mắt tối tăm của hắn hừng hực lửa, hắn cúi đầu, thô lỗ hôn mạnh lên cổ

của cô, mặt cô, bên tai, trước ngực . . . . . .

chiếc cằm lúm túm râu ria của hắn lướt nhẹ lên da thịt cô, khiến người cô như

bị điện giật.

“Van xin anh, đừng vậy mà. . . . . .” Hắn bây

giờ hệt như một con dã thú bị chọc giận điên cuồng, phóng túng, buông thả, hung

mãnh, toàn thân được bao phủ bởi một loại hơi thở khát máu.

“ Đừng vậy là như thế nào?” Đôi mắt đen tối của hắn bỗng xuất hiện ánh mắt sắc

lạnh, “Là như vậy phải không?” Hắn xoa xoa phần đầy đã của cô theo hình vòng

cung, lòng bàn tay thô ráp của hắn vuốt ve làn da nhạy cảm của cô.

“Hay là như vậy?” Bàn tay từ từ trượt xuống, kéo quần lót của cô ra. . . . . .

“Đừng, đừng làm vậy. . . . . .” Kiều Tâm Du khẽ hô ra tiếng, người cô kịch

liệt run rẩy, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, hốc mắt đầy nước.

Trông thấy đôi con ngươi nhuộm đầy lửa dục vọng của Nhâm Mục Diệu, cô vội xoay

gương mặt thanh tú của mình sang hướng khác, nhưng một bàn tay to của hắn đã

giữ cằm của cô lại, không cho cô dời đi tầm mắt của mình.

“Nhìn anh đi!” Nhâm Mục Diệu tựa vào bên tai cô, hơi thở nóng rực, giọng kích tình,

“Trong mắt em chỉ có thể có anh thôi!”. Giọng

nói bá đạo như muốn xuyên thấu vào trong xương thịt của Kiều Tâm Du.

“A. . . . . .” Kiều Tâm Du dưới sự vuốt ve không ngừng của

hắn, cô không nhịn được, bật lên những tiếng rên rỉ trầm thấp. Cô chỉ có thể

kẹp chặt hai chân, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại ngăn cản cô, chân của

cô căn bản không có cách nào khép lại.

“Em không phải muốn có đứa trẻ sao? Anh


Polaroid