
a con. . . . . . Thật hoang đường,
đến bây giờ anh vẫn không có cách nào tiếp nhận sự thật này!”
Kiều Tâm Du lần đầu tiên thấy Nhâm Mục Diệu như vậy, hắn không còn dáng vẻ kiêu
ngạo cao cao tại thượng nữa, thì ra hắn cũng có lúc thất bại, cũng có lúc luống
cuống. Là do cô tự mình hình tượng hóa hắn quá mạnh mẽ, sự thật là hắn không
mạnh mẽ đến vậy, hắn luôn luôn ngụy trang cho chính bản thân mình, không ngừng
ép buộc mình phải che giấu một bộ mặt khác của bản thân, không bao giờ để người
khác phát hiện.
“Nhưng, thực tế vẫn là thực tế, nó đang hiện diện ngay trước mắt chúng ta,
chúng ta không thể không tiếp nhận.” Kiều Tâm Du đến gần hắn, “Chúng ta hãy
cùng nhau chấp nhận sự thật, được không?”
“Nhưng, em lại muốn ‘kết thúc’! Không phải em muốn bỏ mặc anh sao, để anh một
mình đối mặt với sự thật tàn nhẫn ấy!”
Không đè nén được bi thương, nước mắt cô rơi xuống, cô lắc đầu, “Em thật không
biết mình nên làm gì bây giờ, em thật sự không biết. . . . . . Em còn có thể tin tưởng anh sao? Tương lai của
chúng ta sẽ có kết cục tốt đẹp sao? . . .. . .”
Giọt lệ trong suốt của cô thật giống như H2SO4 đậm đặc, nhỏ lên trái tim Nhâm
Mục Diệu, đốt cháy trái tim của hắn.
Nhâm Mục Diệu ôm thân thể mềm mại run rẩy không dứt của cô vào lòng, bàn tay
hắn lồng vào bàn tay cô, mười ngón tay đan xen nhau thật chặt, thật khớp với
nhau, cứ như nó là một thể. Đầu hắn tựa lên
bờ vai trắng nõn của cô, thở ra hơi thở nóng rực lướt trên làn da trắng hồng,
“Hãy tin anh, anh sẽ xử lý tốt chuyện này, Lương Tử Ngưng sẽ không ảnh hưởng
đến cuộc sống của chúng ta đâu.”
Kiều Tâm Du đưa ra hai cánh tay trắng nõn của mình, vòng qua cổ của hắn, “Đừng
làm thương tổn đến đứa trẻ có được không? Đứa bé vô tội. . . . . .” Đôi mắt cô dập dờn những đợt sóng nhỏ, lông mi
hạ xuống “Em đã không có năng lực bảo vệ tốt cho con của mình, mất đi đứa con,
đó là một loại thống khổ, em đã từng làm mẹ, em biết nỗi đau khi xa cách với
một phần máu thịt của cơ thể. . . .
. . Coi như chúng ta vì đứa trẻ này
mà tích đức có được không, đừng làm hại đến đứa nhỏ trong bụng của Lương Tử
Ngưng. . . . . .”
“Ý em là muốn để cho cô ấy sinh đứa trẻ ra?” Chân mày Nhâm Mục Diệu khẽ siết
chặt, “Em không lo lắng Lương Tử Ngưng sẽ dùng đứa bé làm cái cớ để trói buộc
anh sao?”
“Không có người mẹ nào có thể nhẫn tâm lợi dụng chính con ruột của mình cả. . . . . .” Kiều Tâm Du nhìn ra được Lương Tử Ngưng rất
yêu đứa bé kia, biểu tình ấy tuyệt đối không phải là diễn xuất.
Đôi mắt Nhâm Mục Diệu tản ra một làn mây đen, ánh nhìn đen tối hệt như Hắc Diệu
Thạch, “Tâm Du, em có muốn nuôi đứa trẻ đó không?”
“Cái gì?” Kiều Tâm Du đối với vấn đề này có chút mơ hồ, cô suy nghĩ hồi lâu, “Ý
anh là. . . . . .”
“Đúng! Để Lương Tử Ngưng sinh đứa bé này ra sau đó cút ngay!”
“Chuyện này. . . . . . Như
thế có quá . . . . . . . . . . . tàn nhẫn với cô ấy hay không.” Kiều Tâm Du có chút
lo lắng
Nhâm Mục Diệu cúi đầu, vuốt ve bên tai của cô, cánh môi mỏng di chuyển khắp đầu
vai của cô, êm ái dịu dàng như lông vũ, hít sâu một hơi mùi thơm nhàn nhạt
thanh nhã của cô vào lồng ngực, thở ra khí nóng quanh quẩn trên da thịt của cô,
giọng nói của hắn dần dần có chút khàn khàn, “Anh sẽ khiến cô ta cam tâm tình
nguyện sinh con ra xong là lập tức chạy lấy người! Hiện giờ, cô ấy cùng lắm
cũng chỉ là một kẻ mang thai hộ, em là người duy nhất trong lòng anh. . . . . .”
Đầu của hắn chôn trên cổ của cô, những nụ hôn nóng bỏng liên tục rơi xuống, dày
dặc như những hạt mưa, từng chút, từng chút một, như là một loại ấn ký, tuyên
bố quyền sở hữu của riêng mình hắn.
Kiều Tâm Du vốn đã nghĩ tới việc thu dọn quần áo, rồi lập tức rời đi, nhưng cô
bây giờ, thật sự rất mềm yếu, thật sự rất vô dụng, căn bản là đã lâm vào thế
bí, không còn loại quyết tâm rời khỏi hắn nữa. Hiện giờ cô đã biết rõ rồi, bản
thân đã rơi vào tay giặc, hơn nữa còn hoàn toàn không có ý muốn trốt thoát. Hắn từ trong vô thức đã chiếm lấy từng góc trong trái
tim cô, Kiều Tâm Du thật không biết phải làm gì nếu có một ngày hắn bảo cô rời
đi, khi ấy liệu trái tim cô còn có thể đập nữa hay không!?.
Nếu như yêu một người là cần phải biết nhẫn nhịn, khoan dung, thông cảm. . . . . . thì Kiều Tâm Du cảm giác mình có thể làm được, bởi vì cô yêu hắn, chỉ cần có
thể ở bên cạnh hắn là tốt rồi. Cô không thể quá tham lam, vì khi con người ta
có lòng tham không đáy, sẽ vĩnh viễn không cảm thấy hạnh phúc.
Mặc dù lòng cô ngập đầy những khổ sở và chua xót, Kiều Tâm Du vẫn mặc kệ tất
cả, nuốt chúng vào lòng.
————
Sáng sớm, một luồng ánh sáng mặt trời ấm áp len lẻn chiếu vào phòng ngủ, tạo
thành một đường sáng chiếu trên sàn nhà lạnh như băng.
Nhâm Mục Diệu cẩn thận rút cánh tay của Kiều Tâm Du ra.
“Ư. . . . . .” Kiều Tâm Du dường như cảm nhận được động
tĩnh, lẩm bẩm một tiếng, sau đó lại dán chặt người mình vào lồng ngực ấm áp của
Nhâm Mục Diệu, mè nheo mấy cái, rồi lại tiếp tục ngủ, cứ như một nàng mèo con
dịu dàng.
Nhâm Mục Diệu thấy cô lệ thuộc vào mình như thế, khóe miệng không khỏi cong
lên, hiện ra một n