
thở. Giây phút đó, cơ thể anh cứng lại, nằm trong
lòng tôi run run.
Chúng tôi chia nhau đi tắm, anh ngoan ngoãn nằm trên giường để tôi thoa thuốc.
Sau khi bôi thuốc xong, tôi báo cáo thành tích: “Trước người có 13
cục. sau lưng có 15 cục. Tổng cộng 28 cục to. Để tránh nhiễm trùng làm
mủ, anh không được đeo chân giả. Còn nữa,” tôi nhìn nhìn nhiệt kế “Anh
đang sốt, 39 độ 5. Lúc này mà anh còn làm chuyện đó, anh Vương, đúng là
anh đang bị “dục hỏa công tâm” mà.”
Tôi đi xuống phòng y tế lấy miếng dán hạ sốt và bông băng khử trùng
cho anh. Uống thuốc xong, anh chìm vào giấc ngủ, tới nửa đêm, anh giật
mình tỉnh dậy. Tôi đè anh lại “Để em đi lấy.”
Tôi tìm được tủ lạnh, lấy bình sữa ra, kiểm tra hạn sử dụng, thấy quá hạn một ngày. Tôi đành mặc quần áo vào, xuống quầy phục vụ hỏi xem mua
sữa ở đâu.
“Thưa cô, tôi có thể giúp gì cho cô?” Nhân viên phục vụ vội vàng tiếp điện thoại, một người bảo vệ đi đến, vẻ mặt nghiêm nghị đầy cảnh giác.
Tôi đột nhiên nhớ ra tôi vẫn đang mặc bộ quần áo lúc sáng. Quần jeans dính đầy bụi đất nâu vàng, áo len màu đen bó sát người. Tóc chưa chải,
rối tung. Dáng vẻ của thiếu nữ sa ngã. Dưới ánh đèn sáng choang của
khách sạn, trong mắt người bảo vệ đó, tôi giống một con chuột cống chạy
qua đường.
Nhưng tôi là ai? Tôi yêu học tập, yêu lao động, yêu cuộc đời, yêu Lịch Xuyên, tôi là đóa hoa tươi đẹp của đất nước!
Nghĩ tới đây, tôi thẳng lưng, dùng ánh mắt tự hào đất nước tươi đẹp nhìn ông ta:
“Cho hỏi, mua sữa ít béo ở đâu?”
Người bảo vệ không thèm trả lời câu hỏi của tôi, hỏi ngược lại: “Cô ở phòng nào?”
“709.”
“Khách sạn phục vụ chu đáo 24 giờ. Muốn mua gì, cứ gọi điện là được.” Ông ta quan sát tôi, giọng điệu có chút trào phúng. “Khác ở đây, thì
không thể không biết chuyện này.”
“À, vậy à? Vậy tôi về phòng gọi điện thoại.”Tôi xoay người định đi, ông ta ngăn tôi lại.
“Thưa cô, phiền cô cho tôi xem giấy chứng minh?”
“Không mang theo.”
“Đi theo tôi một lát.” Ông ta không khách khí, không thèm nói cả chữ “mời”.
Lòng tôi tràn ngập nỗi lo. Tôi chưa tới tuổi kết hôn. Không phải là
vợ của Lịch Xuyên, làm sao ở chung phòng với anh được. Lỡ bị người ta
bắt, giải thích sao cũng không được.
Tôi đành đi theo ông ta tới quầy lễ tân.
Ông ta hỏi một nhân viên lễ tân “Tiểu Tân, khách ở phòng 709 là ai?”
Người kia kiểm tra trên máy tính, câu trả lời nằm ngoài dự kiến của tôi “Là một cô gái, Tạ Tiểu Thu.”
Người bảo vệ nhìn tôi “Cô là Tạ Tiểu Thu?”
“Đúng vậy.”
Một người khác đang đứng cạnh nghe điện thoại, nghe thấy tên tôi, vội vàng tới giải thích: “Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm. Cô ơi, xin lỗi cô.
Lão Thái, để cháu giải thích, chuyện là vậy, mấy tiếng trước, anh Vương ở phòng 709 gọi điện nói tối nay bạn gái anh ta sẽ ở lại. Anh ta sẽ
chuyển tới phòng 708 bên cạnh. Đã làm thủ tục chuyển phòng rồi.”
Người bảo vệ giật mình, nghi ngờ. “Sao khách mới tới lại ở phòng cũ.”
Lễ tân nói: “Là vầy, anh Vương nói, muốn nhường phòng nhìn ra hồ cho bạn gái anh ta.”
“Xin lỗi, cô Tạ.” Người bảo vệ nghiêm túc xin lỗi tôi. Sau đó, ông ta kêu tôi chờ, ân cần chạy tới nhà hàng ở tầng hai, lấy cho tôi một hộp
sữa tươi ít béo.
Tôi về phòng, đèn trong phòng mờ mờ. Lịch Xuyên ngồi trong bóng đêm trừng mắt nhìn tôi.
“Sao đi lâu vậy?” Anh nói “ Quên nói em biết, gọi điện thoại là được rồi.”
Uống sữa xong, tôi lại đo nhiệt độ cho anh. 39 độ 5, không giảm chút nào. Ga giường, quần áo anh đều ướt đẫm mồ hôi.
Tôi thay quần áo cho anh, thay ga giường, sau đó mở tủ lạnh lấy một cục đã, lấy khăn mặt, hạ sốt cho anh.
“Đi ngủ đi, anh không sao.” Anh nói trong bóng đêm, cổ họng khàn
khàn. Nhưng tay anh, nắm tay tôi thật chặt, sợ tôi sẽ bỏ đi mất.
“Lịch Xuyên, anh đừng bệnh nữa nha, hễ bị bệnh là bệnh cả nửa tháng.” Tôi ngồi ở đầu giường, bỏ cục đá vào túi ni lông, lấy khăn mặt bao lại, đặt lên trán anh. Anh lăn qua lăn lại trên giường, ngủ không yên.
Không biết ngồi bao lâu, anh mơ mơ màng màng hỏi tôi “Sao không nghe tiếng chuông giao thừa?”
“Chuông cái đầu anh, giờ đã là 4 giờ sáng rồi.”
“Vậy anh chúc Tết em trước, bạn Tiểu Thu.” Nói xong, anh lật người
lại, tôi liền nhét một cái gối dưới lưng anh. Rốt cuộc anh cũng ngủ.
Lịch Xuyên ngủ thẳng tới 10 giờ sáng mới mở mắt nổi. Còn tôi, sau khi anh hạ sốt, ngủ gần 3 tiếng. Trong 3 tiếng đó, tôi mơ lung tung. Nhiều
lần mơ thấy Lịch Xuyên. Người ta đang nằm ngủ cạnh tôi, mà tôi còn mơ
thấy người ta nữa, tôi nghi ngờ không biết có phải bản thân quá háo sắc
hay không.
Cuối cùng, tôi tỉnh hẳn, vừa mở mắt đã thấy anh tắm rửa sạch sẽ, khoác áo choàng tắm ngồi trên giường nhìn tôi.
“Mơ thấy gì mà cười tươi như hoa vậy?” Anh cười tủm tỉm nói “Báo cáo
em hai tin vui: thứ nhất, anh hạ sốt rồi, nhiệt độ cơ thể bình thường,
37 độ 1. Thứ 2, mề đay cũng lặn mất rồi, đột nhiên đến đột nhiên đi,
giống như anh chưa từng bị nổi mề đay.”
Cần gì anh báo cáo, trước khi đi ngủ tôi đã kiểm tra toàn thân anh
một lần, tôi ngồi xuống, bổ sung: “Thứ ba, hai cục trên lưng anh còn ở
chỗ cũ, anh vẫn chưa mang theo chân giả được.”
“Đừng nói mấy chuyện này nữa đư