
ói như gần như xa mới là mỹ cảm, tình yêu không thể quá nhập tâm, khi yêu có thể bao dung tất cả khuyết điểm, một mai mất
đi cảm giác ấy, ưu điểm cũng thành gánh nặng.
Tsangyang Gyatso
đến hồ Thanh Hải, ngắm làn nước hồ êm đềm ấy, liền chẳng thể rời chân.
Ngài nhận định hồ thánh này sẽ là chốn về kiếp này của Ngài, dù chôn
thân ở đây, hay sau này phiêu bạt đời tàn như cũ, Ngài đều phải lưu lại
nơi đây chút gì đó. Ngài phải nói cho đông đảo chúng sinh trên đời biết, Đạt Lai thứ 6 Tsangyang Gyatso từng có một đoạn duyên xưa với hồ Thanh
Hải, đồng thời nơi đây là trạm dịch Ngài đã dừng chân. Thật ra Ngài sớm
đã nhìn thấy tín ngưỡng của bản thân, tương lai của bản thân, mộng tưởng của bản thân và tất cả nhân trước quả sau trong mảng màu lam tinh khiết này. Nhưng Ngài không nói, thà để người đời cho rằng nhân vật giống như thiên thần này đã thần kỳ chết đi hoặc thần bí mất tích ở đây.
Đấy là câu đố Ngài đặt ra cho chúng sinh, là cục diện Ngài một tay sắp sẵn, không ai có thể đoán thấu huyền cơ trong đó. Người đến xoay kinh luân
trên tay, ném xuống mấy hòn đá, hoặc đựng đầy một bình nước hồ thánh,
cầu nguyện chúc phúc cho Ngài. Lắng nghe truyền kỳ mơ hồ, suy đoán hành
tung của Ngài, nhẩm đọc thơ tình của Ngài không biết chán. Ai nói Ngài
chẳng để lại gì, trước hồ nước mênh mông xanh thẳm đó, Ngài cuối cùng
không quên để lại thơ tình của mình. Nếu hỏi người đời vì sao mê luyến
Tsangyang Gyatso, đó ắt là bị thơ tình của Ngài cảm nhiễm. Nếu mất đi
những bài thơ tình ôn nhu này, Ngài còn là Tsangyang Gyatso chăng?
Chung quy là một nam tử thế nào, có tấm lòng ra sao, mới có thể viết ra những câu thơ tuyệt mỹ dường ấy. Tsangyang Gyatso, Ngài không thẹn là vị vua
lớn nhất của cung Potala, không thẹn là tình lang đẹp nhất trên đường
phố Lhasa. Chỉ có Ngài mới xứng đáng là nhất đại tình tăng, sự thâm tình và từ bi của Ngài, đã trở thành tín ngưỡng của người Tạng. Nhưng Ngài
vẫn đã ra đi, rời xa những tín đồ yêu kính ủng hộ Ngài, đi một cách rất
đỗi tiêu sái, rất đỗi triệt để.
Mãi đến sau này, một quyển sách
“Bí truyện Đạt Lai Lạt Ma thứ 6” của Ngawang Lhundrup Daji[1'> người dân
tộc Mông Cổ mới thỏa mãn được tâm nguyện của nhiều người, ông đã tiếp
diễn sinh mệnh của Tsangyang Gyatso, chỉ dẫn chúng ta đi tìm kiếm lời
giải câu đố kia, đồng thời vì Ngài viết tiếp truyền kỳ nửa đời sau.
Khiến chúng ta tin tưởng Tsangyang Gyatso thật sự không chết, Ngài thần
bí mất tích ở hồ Thanh Hải, từ đó bắt đầu một chặng đường đời phiêu bạt
khác.
[1'> A Vượng Luân Châu Đạt Cát, 1715 - 1780.
Có duyên cuối cùng sẽ gặp lại. Thật muốn mời ai đó đến hồ Thanh Hải một chuyến,
đến cung Potala một chuyến, kiếm tìm nơi chôn cất của Tsangyang Gyatso.
Không biết mấy trăm năm nay, nhiều tín đồ thành kính phải chăng đã tìm
được xá lợi của Ngài, sợi tóc của Ngài, hoặc một vật trang sức nào đó
trên người Ngài. Nếu Ngài thật sự là Phật, thế thì cái chết cũng là giải thoát của linh hồn, nó có thể khiến linh hồn bay bổng, đồng thời tìm
được chốn về. Cuộc đời của Ngài tuy là một bi kịch không thể ngăn cản,
nhưng tôi tin rằng, Tsangyang Gyatso tuyệt đối sẽ không chọn lựa chạy
trốn ở màn kịch cuối cùng.
Trong những năm tháng
phiêu bạt đó, Tsangyang Gyatso không có tình yêu nữa, không làm thơ nữa, cuộc đời tiêu sái đã cùng chết với tuổi đời hai mươi lăm của Ngài.
Đã đến lúc từ biệt với cảnh xuân tươi đẹp, nắng xuân của mùa vụ, tắt rồi
vẫn sẽ hửng, còn nắng xuân của đời người, mất rồi sẽ một đi không về.
Năm tháng vẫn biếc xanh, chỉ là một số câu chuyện bể dâu đang nhuộm màu
cho nó, khiến cảnh tượng trẻ trung bắt đầu ngả vàng. Sau khi một người
đi qua một chặng hành trình, luôn cảm thấy tuổi thanh xuân trong quá khứ bị uổng phí trôi qua vô ích, giờ đây mọi cuộc gặp gỡ đã trở nên muộn
màng. Rất muốn trở về quá khứ, dung nhan mỹ miều, thương cảm cũng dịu
dàng, buồn rầu cũng đẹp đẽ.
Nhân ngày tuyết bay lất phất, tôi vội bước đến một canh bạc thời gian. Đời người trải qua vô số biển biếc
nương dâu, vì sao còn chưa hiểu rõ, trước mặt thời gian, chúng ta mãi
mãi chỉ là kẻ thua cuộc, thua đến thê thảm. Thời trẻ, sở hữu cả núi thời gian, chỉ cảm thấy cho dù hoang phế ra sao đều không có lỗi. Khi đó,
chúng ta thường không tin nhân quả, không tin số mệnh, cho rằng dựa vào
sức lực dồi dào của mình, có thể chống đối với số mệnh. Mãi đến khi thời gian làm cho đầy người thương tích, mới biết tất cả duyên trước đều là
định mệnh, tất cả kết cuộc sớm có được sắp xếp. Đã không thể thay đổi
quỹ đạo của sinh mệnh, hà tất phải buồn than dòng chảy thời gian quá đỗi vội vàng?
So với Tsangyang Gyatso, chúng ta đều là người bình
thường, kiếp này là người, kiếp sau không biết sẽ là gì, có lẽ là cây
hoa, có lẽ là chim chóc. Ngài là Phật sống, do đó nhất định Ngài có kiếp sau, kiếp sau của Ngài vẫn là Thần Phật, vẫn ngồi trên ngai vàng chí
cao vô thượng. Nhưng không phải tất cả sinh mệnh cao quý đều có thể sở
hữu hạnh phúc, không phải tất cả sinh mệnh hèn kém định sẵn không có
cuộc sống tốt đẹp. Chuyện đời tròn vẹn nằm ở lòng ngư