
Nhung chợt đập rộn lên, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đầy
mồ hôi, từ lúc ở tiệc cưới cô đã mơ hồ cảm thấy giữa bọn họ dường như có chuyện gì đó mà cô không biết… Đến tột cùng là chuyện gì? Ôn Tuyết rốt
cuộc đã nắm được thứ gì của Phó Tô?
“Anh….”
Ôn Nhung che miệng lại, túm chặt giày, chỉ sợ phát ra một chút tiếng
động, song, Ôn Tuyết ở bên kia vừa mới mở đầu, đột nhiên đằng trước có
một chiếc xe đi tới, đèn xe rất không có tư cách mở lớn nhất, Ôn Nhung
theo bản năng giơ tay lên che mắt, sơ sẩy một cái, giầy hung hăng rơi
xuống đất.
Vì cớ gì! Là tên vô văn hóa vô đạo đức vô giáo dưỡng nào, thời khắc mấu chốt như vậy lại chạy đến hại người.
Ôn Tiểu Nhung phát bực, hé mắt nhìn, trên xe một người bước xuống,
nhìn thân hình khá cao, nhìn quần áo rất có phẩm vị, nhìn tướng mạo có
chút quen thuộc…
Ôn Tiểu Nhung kinh hãi, Lâm… Lâm Tuyển?
Bên kia, Ôn Tuyết cùng Phó Tô cũng phát hiện ra có cái gì không ổn, đi về phía bên này.
Sau đó, ba người, sáu cặp mắt, ánh mắt khác nhau, nhưng tất cả đều
nhìn chòng chọc vào Ôn Tiểu Nhung đang núp ở góc tường, đi chân không,
một chiếc giày trên tay, một chiếc nằm trên đất.
Tôn chỉ đào tạo của giáo viên đại học của Ôn Nhung là, phải bồi dưỡng cho nữ sinh vừa cơ trí lại vừa ưu nhã.
Vậy nên, muốn cơ trí thì không thể nói bậy, muốn ưu nhã thì không được hoảng loạn.
Cho nên, Ôn Nhung trấn định xỏ giày vào, sửa mái tóc ngắn lại một
chút, lại chỉnh trang làn váy, ngẩng đầu lên, buông ra ánh mắt vô định.
địch bất động ta bất động.
Cuối cùng, quả nhiên là tính tình của phụ nữ thì vẫn nôn nóng hơn,
hai người đàn ông còn chưa mở miệng. Ôn Tuyết đã nhảy dựng lên trước:
“Ôn Nhung, chị đến đây làm gì? Đừng nói cho tôi hơn nửa đêm rồi mà chị
chẳng qua chỉ đi ngang qua nhà Phó Tô thôi.”
Ôn Tuyết nhấn hai chữ Phó Tô rất mạnh, phảng phất như có thể ngửi thấy mùi máu tươi.
Ôn Nhung lãnh đạm trả lời: “Được thôi, dù nói cách khác là chị lo lắng cho hai người, em cũng nhất định sẽ không tiếp nhận.”
Ôn Tuyết cười lạnh: “Chị thật giả tạo.”
Giả tạo?
Đổi lại bình thường, Ôn Nhung 99% sẽ không thèm để ý đến câu nói
thiếu dinh dưỡng này, ai giả tạo hơn so với ai không phải nhìn là biết
sao, nhưng hôm nay, nhất là khi nghe ông anh Lý Niên Kiều kể lại chuyện
cũ chua xót, cộng thêm không biết lại lòi ra từ đâu một ông Cổ Hi nói
năng bậy bạ, bọn họ không nghi ngờ gì nữa đã khiến cho quả trứng nguội
như Ôn Tiểu Nhung đi đánh tiết gà.
Ôn Nhung nhớ rõ mỗi lần khóe miệng Lâm Tuyển cong lên một nụ cười 45
độ, cô đều có cảm giác rợn cả tóc gáy, vậy nên, học xong phải dùng, Ôn
Nhung cười với Ôn Tuyết nói: “Không có biện pháp, ai bảo chúng ta là chị em, hơn nữa em còn tiến hóa tốt hơn so với chị.”
Ôn Tuyết chợt sửng sốt, lập tức chán ghét nói: “Ai là chị em với chị…”
Phó Tô đột nhiên nói: “Ôn Tuyết, cô đi về trước đi, tôi hôm nay không có gì để nói với cô hết.”
Ôn Tuyết liên tiếp bị kích thích hai ba lượt, đã hoàn toàn lộ ra bản
tính, hung tợn nói: “Phó Tô, chúng ta đã buộc chặt vào với nhau, anh chỉ có thể ở cùng một chỗ với em.”
Ôn Nhung nhìn trời, thở dài, từ từ nói: “Thật ra thì, dùng thủ đoạn tầm thường để đoạt được, chung quy sẽ không được lâu dài.”
“….”
“….”
Phó Tô cùng Ôn Tuyết đồng loạt ngây người, khuôn mặt Phó Tô dưới bóng đêm có vẻ đặc biệt tái nhợt, Ôn Tuyết giống như gặp phải Sadako*, vẻ
mặt vặn vẹo.
*Một nhân vật trong bộ phim kinh dị
Ringu được chuyển thể từ tiểu thuyết của nhà văn Koji Suzuki, sau này
được Mỹ xào lại với cái tên The Ring.
Ôn Tuyết túm chặt lấy ví da, cuống quýt nói: “Chị nói cái gì, chị đừng có mà ngậm máu phun người.”
“Chị có ngậm máu phun người hay không. trong lòng em rất rõ ràng.” Ôn Nhung vẫn không nóng không lạnh nói chuyện, phối hợp với nụ cười dở ông dở thằng lại cao sâu khó lường, “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi
mình đừng làm.”
Khuôn mặt vặn vẹo của Ôn Tuyết cứng lại, hơi thở trở nên dồn dập, giống như sẽ té xỉu bất cứ lúc nào.
Ôn Nhung cảm thấy chiến thuật của mình quá ổn, muốn cười nhưng không
cười nói như không nói, hiệu quả phi thường hữu hiệu. Cô rất thất vọng,
thực sự rất thất vọng, xem ra cô em gái tốt này của cô thực sự đã làm
chuyện gì đó có lỗi với cô. Cô và Phó Tô… nghĩ đến đây, trái tim nhỏ bé
của cô không nhịn được quay cuồng. Cho dù là tình cảm yêu thích của cô
đối với Phó Tô cô còn chưa dám tin chắc, nhưng cô biết cô không phải là
muốn cứu vãn thứ gì cả, mấy cuốn phim máu chó truyện máu chó xem bao
nhiêu như vậy, cô đối với thứ này một chút cũng không lạc quan, đồ đã
mất rồi sẽ không lấy lại được, tình cảm năm đó, ở nơi mà đối phương
không nhìn thấy được, được bọn họ dốc lòng trân quý, có lẽ bây giờ vẫn
đem nó cẩn thận cất giữ ở một góc đặc biệt sâu trong tâm hồn như cũ.
Tiếc nuối, có thể nào không tiếc nuối? Nhưng qua biết bao chuyện, cô
thấy rõ ràng, cô vè Phó Tô đều không thích hợp, bọn họ quá che giấu bản
thân, cho nên kìm nén, mặc thời gian cuốn đi sự động tâm ngây thơ. Huống chi trước mắt đã có một phần tương lai đang đợi cô, mặc dù người kia
cũng có một xấp dày khuyết điểm.