
Cô chỉ muốn chết cũng phải rõ ràng, oan có đầu nợ có chủ, không lý
nào muốn cô phải trả giá vì quỷ kế của người xấu xa nào đó. Người không
phạm ta, ta không phạn người, người nếu phạm ta, cô cũng không phải là
Đức mẹ Maria, cô cũng sẽ mắng Mary cách vách*.
*Search baidu thì đây là phương ngữ Tứ
Xuyên hay Hồ Bắc gì đó, nhưng mà nếu đọc bằng tiếng phổ thông thì nó sẽ
ra một câu rất thô tục =”=
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, sắc mặt của mỗi người đều biến đổi.
Ánh mắt Ôn Tuyết bất định: “Tôi không biết chị đang nói cái gì.”
“Phải không, em ngẫm lại chưa?”
“Tôi không rảnh đùa với chị.”
Lúc này, Lâm Tuyển vẫn im lặng là vàng, lộ ra nụ cười 45 độ bản chính: “Nhung Nhung, tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Em còn chưa nói xong…” Ôn Nhung vừa nhìn thấy nụ cười kia của anh ta, phút chốc tự động ngậm miệng.
Lực sát thương của người này thật là càng ngày càng cường hãn.
“Chờ một chút.” Phó Tô cản bọn họ lại, tầm mắt anh có chút loạn,
giống như muốn nhìn lại không dám nhìn Ôn Nhung, “Em… Biết cái gì sao?”
“Em kỳ thực muốn hỏi anh, khi đó…” Ôn Nhung vừa muốn mở miệng, lại
nghĩ, Lâm Tuyển đang đứng bên cạnh, lời nay nói ra không hay lắm.
Mà Lâm Tuyển vừa đúng lúc nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra phía sau, sau
đó nói với Phó Tô: “Ngại quá, tôi có việc gặp, muốn đưa vị hôn thê của
tôi đi trước, có chuyện gì, để hôm sau hãy nói.”
Trạng thái của Phó Tô có gì đó rất bất ổn, giống như hồn vía lên mây, lại gật đầu một cái.
Ôn Nhung bị Lâm Tuyển kéo đi, mạnh mẽ đưa lên xe, đạp chân ga hết cỡ, lập tức phóng ra ngoài khu biệt thự hạng sang này.
“Lực tay của anh mạnh lắm, không biết nhẹ một chút sao?” Ôn Nhung tức giận xoa cổ tay.
Lâm Tuyển không lên tiếng, hiếm khi, anh ta không cười, hoặc có lẽ
anh ta đang cười, nhưng quá mờ nhạt, nhạt đến mức có chút lạnh như băng.
Ôn Nhung lúc này cũng đầy một bụng buồn bực phiền não thêm tiết gà, anh ta không nói lời nào, cô cũng lười nói.
“Cho tới giờ chưa từng có ai để tôi chờ.”
Ôn Nhung khó hiểu.
“Tôi nói rồi, gọi điện cho tôi, tôi đón em.”
Ôn Nhung chợt hoảng: “Cái đó…. Tối nay em gặp chút chuyện, cho nên nhất thời quên mất…. lại nói, sao anh biết em ở đây?”
Ông chú này như là có Thiên nhãn vậy, lần nào cũng xuất quỷ nhập thần đúng thời khắc mấu chốt.
“Em không biết bây giờ có thứ gọi là GPS sao?” Lâm Tuyển cười như
không cười liếc cô một cái, giống như là đang xem thường sự ngu ngốc của cô.
“….”
Thôi bỏ đi, là cô không đúng trước, cô rất độ lượng: “Thật xin lỗi,
đầu óc em hơi loạn. Ở tiệc rượu ầm ĩ với Ôn Tuyết mấy câu, tâm trạng
không tốt lắm.”
Lâm Tuyển dập dờn nở một nụ cười chướng mắt: “Tâm trạng không tốt đến mức cần tìm mối tình đầu an ủi?”
“Cái gì?” Ôn Nhung chấn kinh.
“Không chỉ là thanh mai trúc mã, cậu ta còn là người em thích mười năm trời.”
Nếu là bình thường, Ôn Nhung khẳng định sẽ xấu xa đáp lại một câu, ông chú, anh lại ghen?
Nhưng mà hôm nay, giày vò cả một buổi tối, tâm trạng Ôn Nhung đã tệ
hết mức rồi, tính tình tốt cũng bị hao mòn sạch sẽ, cô buồn buồn nói:
“Không đến nỗi vậy, em cũng đâu có hỏi anh và Văn Lam đã xảy ra chuyện
gì.”
Sau một khắc, nếu không có dây an toàn, cô thiếu chút nữa sẽ đổ nhào lên kính chắn gió đụng đầu chảy máu.
Lâm Tuyển dừng xe ở ven đường, vẻ mặt không rõ ràng.
Ôn Tiểu Nhung tức giận: “Chú!”
Lâm Tuyển cười nói: “Tình huống của tôi và em không giống nhau.”
Ôn Nhung một lúc lâu mới phản ứng nổi: “Không thích vẫn còn ở cùng nhau, càng đáng sợ.”
Lâm Tuyển mặt không đổi sắc: “Tôi nói lại lần nữa, Văn Lam là thư kí của tôi.”
“Em cũng nói lại lần nữa, Phó Tô là người rất quan trọng với em! Cho
dù em có thích anh ấy hay không.” Ôn Nhung mới nghĩ đến chuyện bọn họ là bị miễn cưỡng tách ra liền nóng hết cả đầu, còn có câu tôi và cô rất
giống kia của Văn Lam nữa, bây giờ nhớ lại thực đúng là so với ăn món ăn toàn thịt còn kích thích hơn.
Ôn Tiểu Nhung nghẹn khuất, như bây giờ gọi là cái gì, cô vừa mới biết người cô thầm mến mười năm cũng thích cô, cô đâu có phản bội, tiếc nuối chút cũng đâu có quá đáng chứ. Sao lại coi như cô quá trớn vậy, đừng
nói là cô còn chưa chính thức đáp ứng lời cầu hôn của ông chú này (hình
như anh ta cũng không có cầu hôn), cho dù đáp ứng rồi cô cũng phải được
thẳng mình mà đứng.
“Tôi không thích cậu ta, càng không thích nhìn em cũng cậu ta ở chung một chỗ.”
Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép dân đen đốt đèn.
Ôn Nhung hất hàm, khởi động khí thế: “Vậy anh cũng làm cho Văn Lam
biến mất trước mắt em đi, chính mình không muốn, đừng bắt người khác
phải làm, nghe qua bao giờ chưa? Nếu mà chưa từng nghe qua, thì đọc lại
bài thi tiểu học của con trai anh một lần đi!”
“Tôi làm chuyện gì đều có lý của nó.”
“Nhưng anh khắt khe với em như vậy là vô lý!”
Đánh tiết gà đúng là không giống bình thường, vũ trụ nhỏ bé của Ôn Nhung đang thiêu đốt hai chữ: phản kháng!
Lâm Tuyển lập tức trấn áp: “Tôi không thích!”
Ôn Nhung nóng đến mức vò đầu vò tóc: “Anh…”
“Tôi đi hút điếu thuốc.”
Sau khi Lâm Tuyển xuống xe, Ôn Nhung cắn ngón tay, ấm ức đầy mặt, đây là chuyện thối tha gì vậy,