
cười cười: “Được rồi, vậy lúc đó tôi qua đón cô. A, cô chờ một chút.”
Thầy Tiểu Tần rời đi một lát, lúc về trong tay đã có thêm một chai nước.
“Nhìn cô bận đến đổ cả mồ hôi kìa, này.”
Thầy Tiểu Tần đúng là thiên sứ, chai nước trên tay anh ta cũng đáng
yêu hơn cả số tiền một đồng rưỡi, Ôn Nhung đang muốn cảm kích nhận lấy
chai nước, một bàn tay từ trên trời rơi xuống lại chặn trước cô.
“Nhung Nhung, lời tôi nói sao em không nhớ kỹ vậy.”
Ôn Nhung ngạc nhiên, sao Lâm Tuyển lại đến đây?
Theo nguồn tin đáng tin cậy, mỗi lần họp phụ huynh, phụ huynh của Lâm Tử Hào đều không xuất hiện, hoặc là vắng mặt, hoặc là để cho trợ lý
đến, cho nên khi Lâm Tuyển tiến vào phòng học, ngay cả Đinh cô nương
đang bị cảm mạo xâm lược đến buồn ngủ cũng phải chấn động một hồi, mà
những vị phụ huynh khác trong phòng, nhất là phái nữ, còn chưa kịp nhìn
phiếu điểm trong tay có mấy quả trứng vịt, tất cả miệng đều đã há to
bằng quả trứng vịt.
Cho nên, sức quyến rũ của chú Lâm không phải chỉ có cái vỏ.
Lại gặp người này, thầy Tiểu Tần dù có đúng mực đến mấy cũng không
thể không hoang mang nhíu mày. Người này đúng là âm hồn bất tán, kiên
trì không ngừng lượn xung quanh cô giáo Ôn, ngay từ lần đầu tiên nhìn
thấy anh ta, thầy Tiểu Tần đã thấy đây nhất định không phải là một người đàn ông tốt lành gì, nhưng sao bây giờ anh ta lại đổi gọi cô giáo Ôn
thành Nhung Nhung? Chẳng lẽ những lời đồn kia đều là thật?
Ôn Nhung phục hồi tinh thần lại: “Sao anh lại tới đây?”
Lâm Tuyển vỗ vỗ đầu Ôn Tiểu Nhung, thấy Ôn Tiểu Nhung hóa đá, anh ta
mỉm cười, cặp mắt hoa đào lộ ra ánh sáng dịu mát, không nhanh không chậm nói: “Họp phụ huynh, tôi phải đến chứ.”
Động tác thân mật này nhất thời khiến cho thầy Tiểu Tần đứng một bên đau nhói, đánh bay tất cả mơ tưởng hão huyền của anh ta.
Ôn Nhung né ra, trong lúng túng xen lẫn tức giận, trong tức giận mang theo xấu hổ, cuối cùng cũng khống chế được dưới lớp mặt nạ cường đại
của cô: “Lâm tiên sinh, chỗ ngồi của Tử Hào ở tổ thứ nhất nhóm thứ hai
chỗ thứ tư tính từ bên tay trái.”
Sau đó, mặt không thay đổi quăng cho anh ta mấy tờ giấy.
Lâm Tuyển không vội đi luôn, đường đường chính chính cản trở giao thông: “Cuối tuần muốn đi tập?”
Nói nhảm, Ôn Nhung lườm anh ta một cái: “Tuần nào em chả đi.”
“Cũng tốt, tuần này tôi rảnh, tôi đi với em.” Lâm Tuyển quay đầu lại
hỏi thầy Tiểu Tần đã trong suốt từ nãy đến giờ, “Thầy cũng đi chứ? Tôi
đón Nhung Nhung xong, thuận đường có thể đón thầy?”
Lời đề nghị thân thiết cỡ nào chứ, song thầy Tiểu Tần bỗng nhiên cảm
thấy như khí lạnh xâm nhập, gần như là lắc đầu theo bản năng, anh ta
chần chừ một lúc lâu, quan sát Lâm Tuyển và Ôn Nhung một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Hai người là?”
Lâm Tuyển lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, nói với Ôn Nhung: “Danh sách khách mời bên em đã xác định chưa? Có mời thầy đây không vậy?”
Không cần nói lại, thầy Tiểu Tần cũng đã hiểu, hiện thực luôn tàn
khốc. Mặc dù không thể tưởng tượng nổi một cô giáo Ôn đơn giản thuần túy lại có thể ở cùng một chỗ với một người đàn ông như hồ li vậy, nhưng
thầy Tiểu Tần vẫn buộc phải đón nhận hiện thực này, anh ta sớm nên biết
rõ chân tướng mới đúng, chú đã từng nhắc nhở anh ta, chuyện này không
giả. Nhưng con người vốn là như vậy, mắt thấy tai nghe mới tin là thật.
Sau khi Lâm Tuyển cản trở giao thông năm phút, mới từ từ bước vào
phòng học, ngồi xuống chỗ ngồi của con trai. Người chân dài, chen chúc ở một cái bàn bé tí thực uất ức, nhưng Lâm Tuyển ngồi không thôi cũng
ngồi ra khí thế của tổng tài (nói nhảm, người ta vốn đã là tổng tài,
tiền nhiệm tổng tài cũng vẫn là tổng tài) . Hắn tùy ý lật giở phiếu điểm của Lâm Tử Hào, thực ra không cần nhìn cũng biết thằng bé này nếu có
môn nào không đạt một trăm điểm, chưa đợi hắn lên tiếng, thằng bé đã tự
ngược trước.
Lâm Tuyển ngẩng đầu nhìn Ôn Nhung đang bận tối mắt ở cửa, cô vẫn đang giải thích với thầy Tiểu Tần sắc mặt tái nhợt, vị giáo viên trẻ kia coi như cũng là nhân tài tố chất được đào tạo từ đại học bồi dưỡng ra, dưới sự đả kích như vậy mà vẫn chống đỡ được, còn đứng ở đó làm tấm gương
nhân dân.
“Cho nên, anh đừng để ý, con người anh ấy có điểm hay tự cho mình là đúng, cuối tuần chúng ta cứ đi tập cùng nhau thôi.”
“Không được.” Thầy Tiểu Tần cảm nhận được trong phòng có một luồng
ánh mắt lạnh lẽo, lập tức giải quyết đống phiếu điểm trong tay một cách
qua quýt, sau đó lẩn mất, “Cô giáo Ôn, lát nữa tôi còn phải viết báo cáo về họp phụ huynh, tôi đi chuẩn bị trước.”
“A, được.”
Ôn Nhung tiếp tục làm hết trách nhiệm hoàn thành công việc của cô,
bỗng nhiên một khuôn mặt xuất hiện trước mặt cô, vị phụ huynh học sinh
này nhìn thật nhiệt tình, Ôn Nhung như máy lựa ra một tờ phiếu điểm của
học sinh, đưa cho đối phương.
“Ôn Nhung, cậu không nhận ra mình à?”
“…???”
Năng lực ghi nhớ người Ôn Tiểu Nhung không tốt, đã từng nhận lầm Dư
Văn Nhạc thành Trần Quán Hy, lúc vụ scandal ảnh nóng xảy ra cứ chỉ thẳng về phía Dư Văn Nhạc mà mắng, sau đó nhận phải sự khinh bỉ dào dạt như
đại dương của Như Bích cô nương.
“Cô là?”