
ay ra nắm lấy tay anh : “Chuyện
đã qua rồi Tu Văn, đừng tự trách mình.”
“Cha đúng là có bệnh tim, nhưng mỗi năm đều
kiểm tra định kỳ, không hề nghiêm trọng đến mức đó, thuốc cấp cứu
trong tay ông, ông cũng không động đến. Mẹ thì bận báo cáo, giải
thích với tổ chức, anh thì bận thu dọn mớ hỗn loạn của mình. Anh
và mẹ đều không hề lưu tâm đến áp lực mà cha phải chịu từ gia đình
và công ty quá lớn, tâm trạng vô cùng thất thường.”
Thượng Tu Văn bất giác ngoẹo đầu sang một bên,
vẫn cắn chặt răng. Cam Lộ chỉ lặng lẽ nắm lấy tay anh, hai người
ngồi cạnh nhau không nói, đợi bình tâm trở lại.
Thượng Tu Văn tiếp tục nói, giọng hơi lạc
đi : “Anh không thể không tự trách mình, bao nhiêu năm rồi, anh chưa
từng tha thứ cho mình. Sau khi cha mất, một phần điều tra liên quan đến
ông coi như là kết thúc, mẹ cũng không có sai phạm nào liên quan đến
pháp luật. Nhưng bà chịu một cú sốc quá lớn nên đã đề đạt nguyện
vọng xin chuyển công tác với cấp trên, đến Sở Y tế ở đây đảm nhận
chức vụ nhàn hạ, gần như đoạn tuyệt với công danh. Thiệt hại của
công ty mà cha để lại lớn đến nỗi không thể lường hết được, anh cũng
chẳng còn tâm trí tiếp tục vận hành nó, đành đem phát mãi, vội
vàng kết thúc tất cả mọi sự có liên quan
đến công ty. Lúc đó cậu đang làm ở một công ty sắt thép, ông nhìn
thấy sự phát triển của ngành gang thép trong nước, nên quyết định
thành lập công ty riêng, sau đó đến đây.” Anh lật ngược tay nắm lấy tay
Cam Lộ, “Bây giờ em đã có thể lý giải vì sao anh lại tránh nói về
chuyện này rồi chứ ?”
“Tu Văn, anh kể ra câu chuyện quá khứ khiến anh
đau lòng như thế, em nói em không hiểu, thì quá thật máu lạnh rồi.
Mỗi người ít nhiều đều có tâm sự không thể kể cho người khác, anh
không muốn nhắc đến nhưng chuyện đau lòng đó với vợ mình, có lẽ em
cũng không nên quá khắt khe. Nhưng đừng nói đến những thứ khác, anh
nghĩ rằng tình hình kinh tế của anh là bí mật của anh và gia đình
anh, cái thái độ đó làm tổn thương em.”
Thượng Tu Văn nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt thâm
sâu chăm chú nhìn cô: “Đó không hề là bí mật, chỉ là chuyện mà anh
và mẹ không muốn nhắc đến mà thôi. Anh từng có quá khứ tuổi trẻ
bồng bột, hơn nữa phải trả một cái giá quá đắt, quá thê lương. Lộ
Lộ, sau khi cha mất, anh đã cảnh tỉnh bản thân, không thể sống mãi
cuộc sống như trước. Húc Thăng đối với anh mà nói, chỉ là một vụ
đầu tư thành công, trong tay cậu nó phát triển rất nhanh. Nhưng nó
khởi nguồn từ một doanh nghiệp quốc doanh bị phá sản, nên Ủy ban Kinh
tế thành phố J cũng nắm một số lượng cổ phần không nhỏ, quyền lực
phân tán. Để ngăn chặn việc kinh doanh của cậu bị chi phối, anh mới
để cậu đứng tên phần cổ phiếu của mình, để dưới danh nghĩa là cổ
đông lớn nhất, nắm quyền cổ phiếu tuyệt đối. Anh thừa nhận anh có
tham dự một phần vào việc kinh doanh, nhưng trước giờ chưa hề có hứng
thú với nó. Mấy năm nay anh dần dần bán bớt cổ phần trong tay mình,
để cậu trở thành cổ đông lớn nhất. Anh không thể vừa mới quen em đã
đề cập đến chuyện này. Lần lữa đến sau này, anh nghĩ, nếu không có
gì ngoài ý muốn, anh sớm muộn cũng sẽ rút hoàn toàn khỏi Húc
Thăng, nên không cần phải nói đến nữa.”
“Vậy là anh đã có dự tính xuất hiện trước
mặt em với diện mạo là một người làm ăn nhỏ rồi.”
Thượng Tu Văn nghe ra ý mỉa mai trong lời nói
của cô, cười buồn: “Không, trước Tết anh có dẫn em đến dự tiệc của
công ty Viễn Vọng, còn nhớ không? Gần một năm trước anh đã từng bước
chuyển nhượng cổ phiếu và đầu tư một phần lợi nhuận vào Viễn Vọng,
giao tình giữa Vương Phong và cha anh là một chuyện, anh rất tán thành
con đường và quan niệm kinh doanh của ông ấy, hơn nữa, đầu tư và điều
hành vốn là chuyên môn của anh, nên anh tự tin sẽ làm tốt. An Đạt
ngừng kinh doanh cố nhiên cũng có nhân tố bảo toàn cho Húc Thăng ở
trong đó, nhưng cũng là việc nằm trong kế hoạch của anh. Anh vốn dĩ
đã có kế hoạch, chuyển nhượng toàn bộ cổ phiếu còn lại trong tay
mình cho Viễn Vọng, Viễn Vọng sẽ tham gia vào quyết sách của hội
đồng quản trị của Húc Thăng, hạn chế hành vi của cậu, đưa công ty
trở về với quỹ đạo, sau Tết anh sẽ về Viễn Vọng làm việc, sau đó
từ từ nói cho em biết về cổ phần của anh trong Viễn Vọng, không để em
cảm thấy đột ngột.”
“Em chỉ có thể nói, anh sắp đặt rất chu đáo.”
“Nếu không phảỉ Thiếu Côn xảy ra chuyện ở
Brazil, Ngô Úy không xảy ra chuyện ở đây, anh đã không để em tiế