
g
quản trị làm sao.”
Cam Lộ không khỏi ngượng ngùng nhưng chẳng thể làm gì
Phùng Dĩ An: “Được rồi được rồi, hôm nay cám ơn anh đến thăm cha tôi, anh đi
làm việc của anh đi. Tạm biệt.”
Phùng Dĩ An đi rồi, Cam Lộ quay về phòng bệnh, thấy
ông Cam đang nhíu mày ngồi đó, cô cười nói: “Cha, đang nghĩ gì vậy?”
“Có phải vì con sảy thai nên mẹ chồng hay Tu Văn có
suy nghĩ gì với con không?”
Cam Lọ biết ông Cam luôn nhạy cảm đến đáng sợ trong
một số phương diện, vội vàng dỗ dành ông: “Đó là chuyện ngoài ý muốn thôi, có
gì mà suy nghĩ với không suy nghĩ.”
“Tu Văn đã hơn 30 rồi, lại là con một, nhà bên đó chắc
chắn rất trông đợi đứa bé này. Đều là vì chăm sóc cha mới hại con bị sảy thai.”
Mắt ông Cam đỏ hoe, giọng nói lạc đi, “Lộ Lộ, cha thật vô dụng, đã liên lụy đến
con.”
“Càng nói càng vô lý rồi, cha, chuyện này có liên quan
gì đến cha đâu. Con đã nói rồi, mẹ chồng và Tu Văn đều rất chu đáo, chẳng hề
trách con, càng không trách cha.”
“Vậy tại sao con lại dọn ra ngoài ở?” Ông Cam lại truy
hỏi.
“Ở đó gần bệnh viện hơn mà, chỉ là tạm thời thôi, vừa
nãy Dĩ An nói cha cũng nghe thấy rồi đó thôi.”
Dì Vương mang cơm đến, cũng xoa dịu: “Ông mau ăn cơm
đi, đừng gặng hỏi Lộ Lộ nữa, Tu Văn đối với con bé tốt như thế mà, ông đâu phải
là không nhìn thấy. Con nó đi làm cả ngày đã mệt rồi, cũng nên để nó về sớm
nghỉ ngơi.”
Ông Cam gật đầu, rồi lại dặn dò: “Lộ Lộ, con mau dọn
về nhà mẹ chồng đi. Dù gì con cũng là con dâu nhà người ta, bây giờ Tu Văn lại
thường xuyên đi công tác ở ngoài, trong nhà chỉ có một người già, con không thể
vì chăm sóc cha, đến nhà cửa con cũng không lo, như thế thì mẹ chồng không vui
đâu.”
“Hiếm khi thấy ông nói chuyện thấu tình đạt lý như
thế,” Dì Vương lấy làm lạ đánh giá, bà không để ý đến ông Cam đang trừng mắt
nhìn bà, quay sang nói với Cam Lộ, “Lộ Lộ, cha con nói đúng đấy, là con dâu nhà
người ta, có suy nghĩ cho nhà mình thế nào cũng phải có mức độ thôi con ạ.”
Cam Lộ đành gật đầu đồng ý: “Được rồi được rồi, con sẽ
dọn về sớm nhất có thể là được rồi chứ gì.”
Cam Lộ về nhà, Lục Huệ Ninh đã đợi cô ở dưới lầu, mấy
hôm nay cho dù Cam Lộ phản đối, bà vẫn cách ngày đưa canh bồi bổ đến.
Cam Lộ đành đón nhận ý tốt của mẹ, nhưng vừa húp canh
vừa cảm thấy không yên.
“Cha con có đỡ hơn chút nào chưa?” Lục Huệ Ninh hỏi
cô.
“Bác sĩ nói dịch tràn ổ bụng đã được cải thiện, nếu
tuần sau tình hình có chuyển biến tốt là có thể xuất viện rồi, về nhà tĩnh
dưỡng từ từ, sau đó định kỳ đến tái khám.”
“Con phải quản nghiêm vào, bảo ông ấy không được uống
rượu nữa, nếu không lần sau có thần tiên cũng không cứu nổi ông ấy.”
Cam Lộ gượng cười, cô tất nhiên đã nói chuyện nghiêm
túc với cha rồi, cũng trịnh trọng dặn dò dì Vương một lần nữa, nhưng cô chẳng
có chút lòng tin nào đối với khả năng tự kiềm chế mình của ông Cam, mỗi lần
nghĩ đến chuyện này cô không khỏi đau đầu. Nhưng hiện giờ chuyện cô nghĩ đến
không phải là chuyện này.
Lục Huệ Ninh nhìn cô từ trên xuống dưới, chau mày nói:
“Con xem thần sắc của con kìa, chắc chắn là… sức khỏe chưa hồi phục, phải bồi
bổ nhiều vào. Với lại con dạo này thành bộ dạng gì thế kia, tóc dài không ra
dài ngắn cũng chẳng ra ngắn, sắc mặt thì u ám, cũng không trang điểm.”
Cam Lộ bây giờ đúng là chẳng còn tâm trạng để tút tát
bản thân, mỗi ngày chạy như con thoi giữa bệnh viện và trường học, dù vẫn có
thể gọi là sạch sẽ, chỉnh tề. Cô nhìn người mẹ nhan sắc lúc nào cũng mỹ miều
của mình cười nhạo: “Ở đâu có người mẹ nào chê con gái mình như thế, con hy
sinh bản thân mình để giữ gìn nhan sắc xinh đẹp, trẻ trung cho mẹ không tốt
sao?”
“Mẹ chê con không quan trọng, con cẩn thận kẻo chồng
con cũng chê con đấy.” Lục Huệ Ninh lại nhìn cô từ dưới lên trên, lắc đầu, “Ăn
xong canh thì theo mẹ đi làm tóc, thật nhìn không nổi nữa rồi.”
Cam Lộ hôm nay có việc cần nhờ mẹ nên đành ngoan ngoãn
gật đầu đồng ý.
Hai người xuống lầu, lên xe của Lục Huệ Ninh, bà chạy
chiếc Crown màu xám đậm tầm trung, không chút gì gọi là khoe mẽ. Đến salon tóc
mà bà thường hay đến, vừa bước vào cửa thì nhân viên tiếp tân đã đon đả chạy ra
tiếp đón, anh thợ tạo mẫu tóc quen thuộc lập tức chạy đến, nghe Lục Huệ Ninh
giới thiệu con gái, dĩ nhiên lại ca ngợi hai mẹ con mà cứ tưởng hai chị em.
Cam Lộ nghe người thợ tạo mẫu tóc và mẹ cô thảo luận
về kiểu tóc thích hợp với gương mặt, thần thái của cô, sau đó anh ta bắt đầu
cắt tỉa tóc của cô, cô đột nhiên phát hiện sự thỏa hiệp này vô cùng không sáng
suốt.
Mặc dù tiệm này giá cả đắt nổi tiếng, không gian sang
trọng, lượng khách không nhiều nhưng thợ tạo mẫu tóc cứ đứng kè kè bên cạnh, cô
chẳng thể nói chuyện với mẹ, đành hậm hực, vô hồn nhìn vào gương.
Thợ cắt tóc hỏi Cam Lộ muốn cắt tóc mái như thế nào,
cô đang định nói thì hình ảnh trong gương đột ngột đập vào mắt cô, cô định thần
lại, chính là Hạ Tĩnh Nghi.
Hạ Tĩnh Nghi vận một chiếc áo sơ mi lụa mầu trắng sữa,
quần dài đen, áo khoác ngoài vắt trên tay, tóc để xõa tự nhiên, càng làm tăng
thêm vài phần duyên dáng, vừa bước vào vừa nghe điện thoại. Cam