
ng Tu Văn ở thành phố J
lại trở thành người cuồng việc đến vậy, không khỏi sửng sốt.
“Hôm qua tôi có nói chuyện với anh ấy một lát, chị
đoán xem anh ấy nói gì ?.”
“Dĩ An, anh quen biết Tu Văn lâu như vậy, còn bảo
người khác đoán anh ấy ư? Nói thực, anh ấy nghĩ gì, có lẽ chẳng ai đoán ra
được.”
“Tôi không đoán ra được là chuyện bình thường, nhưng
chị thì nên biết. Anh ấy nói, anh ấy chỉ muốn nhanh chóng xử lý công việc ở đó,
để có thể quay về ở bên cạnh chị.” Phùng Dĩ An nhìn cô, nói không chút khách
khí, “Lộ Lộ, chị mà vẫn không cảm động, thì tôi đến tuyệt vọng với trái tim sắt
đá của phụ nữ mất.”
Thượng Tu Văn gọi điện cho Cam Lộ hàng ngày, hỏi bệnh
tình của cha vợ, sau đó hai người hỏi thăm nhau qua loa. Anh không nhắc đến
công việc, cũng không nói về mối quan hệ giữa hai người, cô dĩ nhiên càng không
nói gì. Bây giờ nghe Phùng Dĩ An truyền đạt lại lời nói của Thượng Tu Văn, cô
không hề có bất kỳ cảm giác được an ủi nào, chỉ cảm thấy vợ chồng với nhau mà
cần đến người khác chuyển lời giùm thì thật là bi đát. Nhưng cho dù không cảm
động, trong lòng cô cũng có cảm giác phức tạp không thể nói thành lời, dù gì
cũng không thể tỏ vẻ hoàn toàn thản nhiên, chần chừ một lát, cô hỏi Phùng Dĩ
An: “Tình hình Húc Thăng hiện nay ra sao rồi?”
“Nguy cơ bị Tỷ Tân thôn tính tạm thời đã qua, nhưng
việc sáp nhập xưởng luyện thép luôn bị treo không quyết. Phó thị trưởng vụ
thành phố J trước đây là cấp dưới của mẹ Tu Văn, Ủy ban Kinh tế thành phố lại
nắm cổ phần của Húc Thăng, cho dù từ mối quan hệ riêng hay việc điều chỉnh cơ
cấu sản xuất của thành phố J mà nói, lẽ ra Húc Thăng sáp nhập xưởng luyện thép
là việc hợp lẽ, mấy năm trước, Ủy ban thành phố thậm chí mong muốn chủ tịch Ngô
làm việc này nhưng ông ấy luôn ra điều kiện mà không đồng ý, chỉ giữ mối quan
hệ hợp tác gia công với xưởng luyện thép. Nhưng khi Tỷ Tân xuất hiện với một số
vốn khổng lồ, lai lịch của họ lại không nhỏ, lần lượt mua đứt quyền khai thác
mấy quặng sắt ở thành phố J, thậm chí dòm ngó Húc Thăng, muốn đầu tư để xây
dựng một dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh, Ủy ban thành phố thậm chí Ủy ban tỉnh
đều do dự không quyết, vẫn còn đang nghiên cứu về lâu dài, xem ủng hộ bên nào
là cần thiết hơn.”
“Vậy…” Cô chẳng có khái niệm gì với việc vận hành
doanh nghiệp, đành hỏi vấn đề liên quan trực tiếp đến Phùng Dĩ An, “Việc tiêu
thụ của anh ở đây đã hồi phục trở lại chưa?”
“Haizzz, đừng nói đến tôi, bây giờ vấn đề chủ chốt
nhất của Húc Thăng là nằm ở tiêu thụ, nhưng để khôi phục lại trạng thái bình
thường đâu dễ dàng gì.” Nói đến công việc, Phùng Dĩ An có một bụng muốn nói,
cũng không thèm để ý Cam Lộ có hiểu hay không, “Ngô Úy chơi trò đó có thể nói
là đã hủy hoại toàn bộ uy tín mà chúng tôi trước đây gây dựng, anh ta nói riêng
với tôi rằng, Tu Văn nhìn ôn tồn là vậy nhưng thật ra đòi hỏi nghiêm khắc hơn
chủ tịch Ngô cha anh ta rất nhiều, anh ta đành san sẻ áp lực đó cho chúng tôi,
để chúng tôi dù thế nào chăng nữa cũng phải nghĩ ra biện pháo mở cục diện này,
nếu không xoay chuyển tình hình sa sút ở mảng tiêu thụ, cuối năm chắc chắn sẽ
lỗ, lòng tin của cổ đông giảm sút, Húc Thăng chắc không thể tránh khỏi số phận
sáp nhập với Tỷ Tân.”
Cam Lộ trầm ngâm không nói, Phùng Dĩ An cũng không
muốn cô lo lắng, vội vàng an ủi cô: “Chị đừng sốt ruột, tôi vừa nãy nói chỉ là
khả năng xấu nhất mà thôi. Hiện giờ chiến lược lộ trình sản phầm mà Tu Văn đang
điều chỉnh vẫn đang có hiệu quả, kết cấu sản phẩm của Húc Thăng không đơn nhất
như lúc trươc, mức độ dựa dẫm vào thị trường riêng biệt sẽ dần dần giảm xuống.”
“Dĩ An, anh trước đây đều làm đại lý cho sản phẩm của
Húc Thăng, chắc hẳn cũng có giao tình với các công ty nhà đất ở đây, nếu lại
đăng bài nói rõ tình hình…” Cam Lộ tự biết mình không hiểu phương cách kinh doanh
của họ, lắc đầu cười, “Tóm lại là mời họ thử sử dụng sản phẩm của Húc Thăng,
chỉ cần có một nơi bắt đầu sử dụng, các nơi khác sẽ làm theo đúng chứ?”
“Nói thì nói vậy, nhưng trong kinh doanh chỉ dựa vào
giao tình cũng chẳng có ích gì. Sức ảnh hưởng của sự việc xảy ra ở Húc Thăng
năm ngoái quá lớn, chẳng ai dám mạo hiểm ký hợp đồng, gần đây tôi cũng liên tục
đi thăm một số công ty địa ốc lớn trong tỉnh, toàn bộ đều quay lưng với tôi,
quá nửa cho bộ phận mua hàng ra tiếp tôi lấy lệ, muốn gặp ông chủ đều rất khó
khăn.”
“Vậy phải làm sao?”
“Còn có thể làm sao, mọi người đều cố gắng hết sức
thôi. Đi họp lần này, mọi người bàn bạc tình hình tiêu thụ khó khăn ở hai tỉnh
là gần như nhau. Đành phải cố hết sức vậy, một mặt tiếp tục gõ cửa các công ty
nhà đất lớn, một mặt đưa ra giá cạnh tranh, giành lấy hợp đồng từ các công ty
nhà đất nhỏ trước, khai thông lại các cửa ngõ.”
“Vậy phải cần rất nhiều thời gian rồi.”
Phùng Dĩ An nhún vai: “Chẳng còn cách nào khác. Khai
thác thị trường xây dựng vốn dĩ không phải ngày một ngày hai là có thể thấy
ngay hiệu quả.”
“Vậy anh vất vả rồi.”
Phùng Dĩ An cười ha ha: “Vậy là coi như chị vào vai
rồi đấy, cái khẩu khí ỷ lại cấp dưới này mới giống phu nhân chủ tịch hội đồn