
Lăng Vi, tôi không khách khí nữa.”
Cố Lăng Vi trợn mắt liếc một cái:
“Ai cho anh khách khí.”
Nói xong một đòn nữa nhằm thẳng vào bụng anh mà đánh, quyền của Cố
Lăng Vi vừa đụng tới áo Diệp Bành Đào, anh đã xoay người, Cố Lăng Vi
tiếp tục tung đòn bên trái, đồng thời phục kích vào đầu Diệp Bành Đào,
ai ngờ lần này anh ta cực kì nhạy cảm, đầu né sang một bên tránh được
quyền của cô, tay trái vươn ra giữ chặt tay phải cô lại, tay phải bắt
lấy khửu cánh tay trái của cô, dùng lưng mình nâng cô lên trên.
Tình thế này cũng giống như đấu vật vậy, thể năng của con gái đương
nhiên sẽ yếu hơn, Diệp Bành Đào hiển nhiên cũng không phải người mới học võ như cô nghĩ, thậm chí cách lấy nhu thắng cương anh sử dụng còn vô
cùng thuần thục.Cho nên, đến lúc Cố Lăng Vi bị tên kia áp lên mặt đất,
cô mới biết, hôm nay muốn đánh người hả giận, tuyệt đối không có khả
năng rồi.
Diệp Bành Đào càng lúc càng không thể khống chế được tâm tình mình
bắt đầu nhộn nhạo, tư thế hai người bây giờ tay chân quấn vào nhau như
vậy lại càng khiến anh dựa vào Cố Lăng Vi gần hơn, gần đến mức không còn khoảng cách.Anh thậm chí có thể cảm giác được xúc cảm mềm mại sau lưng, hơi thở của cô phảng phất bên tai ấm áp, mùi hương đặc biệt trên người
cô thoảng vào mũi anh, bởi thế, bản năng đàn ông khiến cho người nào đó
không thể không nổi lên phản ứng.
Đúng là khí thế của thanh niên mà, loại cảm xúc này giống như thiêu
hủy hoàn toàn lý trí của Diệp Bành Đào, hai tay anh nhanh chóng buông
tay cô ra, xoay người lại đè lên người Cố Lăng Vi, cúi đầu xuống.Cố Lăng Vi còn chưa kịp phản ứng, môi anh đã mềm mại đặt lên môi cô.Mắt cô trợn ngược lên, nhìn gương mặt phóng đại của Diệp Bành Đào trước mặt, giống
như không thấy rõ, cho nên mới ngơ ngẩn cả người.
Mãi đến khi xúc cảm dưới thân mỗi lúc một tăng lên, cô mới hồi phục
lại tinh thần, mặt đỏ bừng, đẩy vội người nào đó ra, tay kia nắm chặt
quyền đánh thẳng, Diệp Bành Đào đang còn ý loạn tình mê, không còn biết
phòng bị gì nữa, bị Cố Lăng Vi đánh ngay vào mắt, lại còn nhấc chân đá
vào hạ bộ của anh đang còn ngóc đầu lên.
“A…”
Diệp Bành Đào hét lên một tiếng rồi buông ra, ngồi xuống ôm hạ bộ của mình liên tục hít vào, Cố Lăng Vi vội vã đứng lên, nhìn Diệp Bành Đào
cúi đầu rên rỉ, tự nhiên lại thấy hối hận.Phản ứng của mình vừa rồi cũng chỉ theo bản năng, chưa kịp suy nghĩ cho tường tận, lúc ở đại học công
an bài cô luyện thành thục nhất chính là chiêu thức này, nhưng mà áp
dụng trên người Diệp Bành Đào có vẻ không ổn, nếu mà anh ta xảy ra
chuyện gì, với uy quyền của cha, không chừng cô sẽ bị bắn chết cũng nên.
Nhưng mà ai cho anh ta hôn cô kia chứ, cho đến bây giờ đó là nụ hôn
đầu tiên của cô mà, nghĩ tới việc này Cố Lăng Vi vẫn còn tức giận.Cô
liếc nhìn một cái, hình như thắt lưng của anh ta đang đau dữ dội, đầu
thì cúi rất thấp nên không thấy vẻ mặt lúc này, Cố Lăng Vi nói:
“Cái kia, tôi xin lỗi, anh thế nào rồi, nếu không chúng ta đi bệnh viện nhé. “
Cố Lăng Vi nói vài câu, Diệp Bành Đào cũng không trả lời, ngay cả tư
thế cũng không động một chút, Cố Lăng Vi sợ quá, đi đến bên cạnh anh
ngồi xổm xuống, kéo cánh tay:
“Đi, tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Ai ngờ, tay cô vừa chạm tới Diệp Bành Đào, đã bị anh ta cầm lấy, dùng một lực rất lớn kéo cô ngã lăn ra đất Cố Lăng Vi kinh hãi vẫy vùng, lại chỉ giống như kiến càng hám thụ mà thôi, cô ngẩng đầu lên, ánh đèn vàng phảng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Diệp Bành Đào, một đôi mắt to
đen láy, nhưng có chút không phù hợp, trên đầu anh ta còn dính một chiếc lá khô, trông có vẻ chật vật vô cùng.Ánh mắt so với mọi khi sáng hơn
rất nhiều, trong đó như có cả ngàn sao lấp lánh.
Mặt cô tự nhiên lại nóng lên, đưa tay đẩy đẩy anh ra:
“Anh đứng lên đi, được rồi, anh lợi hại, anh thắng, tôi nhận thua.”
Diệp Bành Đào khẽ cười:
“Đứng lên cũng được, nhưng mà trước tiên phải thu chút thù lao cái đã. “
Nói xong anh lại cúi đầu hôn vào đôi môi đang chịu trói của Cố Lăng
Vi, Cố Lăng Vi giận dữ, có nên lại dùng chiêu vừa rồi hay không đây,
nhưng mà cô cũng có hơi do dự, nếu mà biến tên này thành thái giám luôn
thì sao, chắc mình không gánh vác nổi mất, nhưng mà người này cũng xem
như thức thời, nụ hôn chỉ nhẹ nhàng chạm vào rồi buông ra, Diệp Bành Đào bật dậy.
Cố Lăng Vi không khỏi âm thầm thở ra nhẹ nhàng, ngẩng đầu trừng mắt
với Diệp Bành Đào, anh ta lại còn cười hắc hắc vươn tay định kéo Cố Lăng Vi đứng dậy theo, cô trợn mắt liếc tên nào đó một cái, tránh tay hắn,
tự mình đứng lên, cúi xuống cầm lấy khăn mặt bên cạnh rồi bước đi.Thế mà cái tên Diệp Bành Đào vô lại kéo tay cô lần nữa, Cố Lăng Vi quay đầu
nói:
“Thả ra. “
Diệp Bành Đào thu hồi lại nét cười trên mặt:
“Ngày đó em hỏi tôi vì sao thích em, tôi đã nghĩ rồi.”
Cố Lăng Vi ngẩn ra, quay đầu nhìn anh, giọng nói của Diệp Bành Đào
trong bóng đêm, có một sự chân thành khiến người ta không đành lòng cự
tuyệt.
“Vì sao thích em, anh vẫn không nghĩ sẽ hiểu được, bởi vì trước mắt,
anh còn không tìm được không thích em ở điểm nào, mọi thứ của em hết
thảy anh đều thích, thậm chí