
ng rõ, trả lời:"597 điểm, sao vậy?"
Diệp Bành Đào sửng sốt:"Bạn ngốc hay sao vậy, điểm cao thế đến trường quân sự làm gì?"
Cố Lắng Vi mặt đen thui ngẩng đầu nhìn lại, đánh giá hai lần mới nói:"Anh mới ngốc, tôi thích tham gia quân ngũ, làm sao?"
Diệp Bành Đào lơ đễnh, lắc đầu cười:"Bạn không cần để ý, tôi không
phải ý đó.Tôi chỉ thấy con gái không thích hợp tham gia quân ngũ, hơn
nữa, vào đây có gì tốt chứ.Bạn không biết chứ mặc bộ quân trang màu lục
này oai phong vậy thôi, nếu cho bạn mặc cả đời, đảm bảo phiền mà chết,
càng đừng nói đến huấn luyện quân sự, bạn không biết nghiêm khắc bao
nhiêu đâu, không ai tính nổi."
Cố Lăng Vi tò mò liếc mắt nhìn anh:"Nếu không thích như vậy, anh vì sao lại vào đây?"
Diệp Bành Đào xua tay:"Đây là vấn đề có tính lịch sử, nếu tôi có thể chạy trốn, tôi đã sớm chạy rồi, đây rõ ràng là ngục tù mà."
Cố Lăng Vi há hốc mồm, cô thì mong muốn được vào trường như vậy, mà
cái tên Diệp Bành Đào này lại hận không thể lập tức chạy trốn.Nghĩ qua
cũng đoán được đại khái bối cảnh gia đình người này rồi, những dân
thường muốn vào thì gian nan đến chết, hắn thì lại dễ dàng như vậy, mình tốt nhất là không nên dính dáng đến người này.
Nghĩ xong, Cố Lăng Vi nói:"Cám ơn lời khuyên của anh, Diệp học trưởng, anh chỉ cho tôi kí túc xá ở đâu là được rồi, tôi tự đi."
Diệp Bành Đào cười tủm tỉm nhìn cô một cái, chỉ phía trước:"Phía trước nơi này là khu quân huấn."
Xong lại chỉ sang khu lầu bên cạnh bị bao phủ bởi cây to:"Bên kia là
khu vực lao động, có chỗ đăng kí cho sinh viên, còn về kí túc xá, sau
khi đăng kí xong sẽ được thông báo, đi thôi, tôi đưa bạn đến giành chỗ
trước, bạn tới còn hơi sớm."
Nói xong anh định đưa tay cầm hành lý của Cố Lăng Vi, Cố Lăng Vi
nhanh nhẹn tránh xa, bày ra khuôn mặt tươi cười, vẫy tay:"Không cần, tôi tự đi là được, cám ơn Diệp học trưởng."
Chưa gì đã chạy nhanh như chớp, Diệp Bành Đào sửng sốt, cái kiểu chạy trốn của cô bé này, đúng là lần đầu anh gặp được, đương nhiên không thể không tức giận.Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua, thoắt đã không thấy bóng
dáng đâu rồi, động tác cũng mau lẹ quá đi.
Cố Lăng Vi nhận ánh mắt đánh giá của giáo viên đăng kí, điền vào bảng biểu rồi nhận đồ dùng và quân trang, mang theo chìa khóa kí túc xá đi
theo một người mặc quân trang.Nhìn qua bên trái phải cũng có đến ba mươi nữ sinh đi cùng, mọi người đều gọi cô đó là đội trưởng.Người này khá
nghiêm túc, làm được đội trưởng đâu phải dễ, nhưng mà nhìn dáng người
cao ngất này, xem ra đã từng làm lính, sau ót cô ấy còn có một vết sẹo
rõ ràng, cũng không hay cười nói, cho nên nhìn qua, thật dọa người mà.
Trong ánh mắt sắc bén đó, Cố Lăng Vi trong lòng khẽ run, thôi thì dù
có vấn đề gì, cô cũng nhịn xuống không dám hỏi.Thế nhưng trong lòng vẫn
khá là sùng kính người này, Cố Lăng Vi cảm thấy đội trưởng tuy nhìn rất
nghiêm túc nhưng cả người lại có một khí khái anh hùng hiếm gặp, cho nên mới khiến cô suy nghĩ.
Cố Lăng Vi cũng không biết rằng, đội trưởng thực ra là đội viên đội
đặc công nữ, vì một nguyên nhân mà bị thương, lại không thể từ bỏ nhiệt
huyết với đoàn đội cho nên mới đến đây làm huấn luyện viên, phụ trách
việc quân huấn nữ sinh các kĩ năng cơ bản cần nắm, việc này nhìn thì
thoải mái, thực ra lại rất rườm rà, cô làm được hai năm, thấy chẳng
giống một đội trưởng gì cả, giống bà mẹ già thì đúng hơn.
Hơn nữa những cô gái vào đây, không phải bối cảnh gia đình cao quý,
thì cũng là thiên kim tiểu thư trong thành thị được nuông chiều từ bé,
tự nhiên muốn thay đổi tình cảnh làm con mọt sách, đôi lúc có một hai
người là sinh viên ưu tú thể dục thể thao là tạm chấp nhận được.Trong
mắt cô, mấy người này không có tư cách tham gia quân ngũ, cho dù là nữ
chiến sĩ cũng không được, nữ chiến sĩ đâu phải bình hoa, chẳng lẽ cứ mặc quân trang đứng đó là làm được à, nếu thế thì trực tiếp đến đoàn văn
công hoặc là làm lính văn nghệ còn có thể.
Cho nên cấp trên đối với việc quân giáo mấy nữ sinh này yêu cầu không cao, nói chung là cho có ý tưởng, nhưng mà cô ở đây vẫn luôn đòi hỏi
nghiêm khắc, cô thấy, nếu đã lựa chọn thế này, thì không được sợ mệt, sợ khổ, nếu thích an nhàn, thoải mái thì về nhà ngủ cho rồi, chọn quân ngũ làm gì.
Thế nên sau hai khóa quân huấn cô được mệnh danh là đội trưởng ác ma, sinh viên thì gọi cô là bá vương long.Cô phụ trách luyện binh thể nào
mỗi lần đều có người té xỉu, nhưng cuối cùng kết thúc quân huấn, đã là
học trò của cô, ít nhất sẽ có bộ dạng người lính, liên tục được thủ
trưởng quân khu khen ngợi.Vì vậy, cô mới có thể ở đây tiếp tục lãnh đạo
nữ sinh.
Hai khóa huấn luyện cho đội trưởng vô vàn kinh nghiệm, nhưng Cố Lăng
Vi lại lần đầu tiên khiến cô phải ngạc nhiên, ấn tượng ban đầu là một cô bé có tinh thần, khác hẳn với các nữ sinh đến đây, không ủ rũ, mà chính là ngây thơ.Cô nữ sinh này nhìn qua khá trầm lặng, nhưng hành động
nhanh nhạy, tự do thoải mái, cô bé đứng đó, cạnh bức tường nằm ngang.
Nếu những nữ sinh khác bao to bao nhỏ, hành lý của cô chỉ có một gói
đơn giản nhẹ nhàng, bởi thế vừa nhìn qua, cô đã có ấn tượng cực