pacman, rainbows, and roller s
Giấc Mộng Quân Doanh

Giấc Mộng Quân Doanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326145

Bình chọn: 7.00/10/614 lượt.

g trần, ai ngờ bị Diệp Bành Đào nhìn thấy, gọi tên, đành phải rù rờ

đi ra.

Diệp Bành Đào trong lòng sốt ruột lắm, vốn cô bé kia có thể đến sớm

từ vài ngày trước, thế mà mặc anh khuyên can, kéo dài đến hôm nay, tuyệt không thương xót anh nửa năm nay tương tư khổ sở, xem anh thu thập cô

thế nào, nhìn phía đường không có chút tăm hơi nào, Diệp Bành Đào đang

tức khí lại thấy Tiểu Trường cùng đống lính lấm la lấm nhét nhìn, tìm

được nơi trút giận: “Tiểu Trường, mang theo lính của cậu chạy mười vòng

cho tôi, chạy không xong không được ăn cơm, đi”.

Nói xong đã thấy tiếng còi xe từ xa truyền tới, Tiểu Trường và các

anh em đội hai không biết từ nơi nào lao ra, rầm một tiếng làm đổ luôn

cửa lớn, tròng mắt của mấy người như đèn pha ô tô, nhìn chằm chằm chiếc

xe trước mắt, nghĩ đến mệnh lệnh của Diệp Bành Đào càng dở khóc dở cười, đúng là xú tiểu tử mà.

Trịnh Viễn đứng một bên không phản ứng gì, ánh mắt không tự chủ nhìn

về phía xa, đội hai hét lớn: “Này này, tôi nói này Tam Trường, nhìn kìa, sao trên xe lại có hai người nữ, trong phải tên Trương Thiết Trụ kia

hoa mắt đón nhầm người chứ”.

Khóe miệng Diệp Bành Đào nâng lên, trong lòng vui đừng hỏi, phải để cho cái lũ kia mở mắt ra, ai mới là vợ của ta chứ.

Xe dừng lại, Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vị bị trận địa trước mặt làm cho

haongr sợ, nhìn qua một cái giống như cả liên đội trăm người đều ở đây,

phía sau có chen chúc đống lính hậu cần nấu ăn cầm vá nữa, cô không thể

không kinh ngạc, cô ngốc, cái đống lính này còn ngốc hơn, ai thấy qua

quân nhân xinh đẹp đến vậy chứ, đương nhiên phải ra xem rồi.

Diệp Bành Đào từng bước đi sang, trừng mắt nhìn Hà Hiểu Vân một cái: “Cô đến làm gì?”

Kinh nghiệm trong quá khứ của Diệp Bành Đào đối với mấy cái bóng đèn

phong 308 này cho thấy, từ trước đến nay chả có gì hay ho cả, Hà Hiểu

Vân ha hả cười: “Đồng chí Diệp không chào đón tô isao, vốn Lăng Vi muốn

để tôi đến nhà cô ấy, thuận tiện thăm quan thành phố B hai ngày, chính

tôi tự đề nghị đến thăm liên đoàn trưởng Diệp đó chứ, hóa ra liên đoàn

trưởng Diệp không chào đón nhỉ”.

Diệp Bành Đào hưng tợn liếc nhìn Cố Lăng Vi một cái, thầm nghĩ đúng

là cô bé vô lương tâm mà , nhưng mà hảo hán không tính chuyện trước mắt

mới là thức thời, anh lập tức biến sắc nói: “Hoan nghênh hoan nghên, sao lại không chào đón được chứ, đều là đồng chí cả mà, Tiểu Trường, tới

giúp mang hành lý, các đồng chí mệt rồi”.

Tam Trường mắt sáng lên, vội chạy sang cầm hành lý của Hà Hiểu Vân,

Diệp Bành Đào đứng bên cạnh Cố Lăng Vi lớn tiếng nói: “Khỏi cần lén lút

nhìn, đây là chị dâu mấy người, vợ của Diệp Bành Đào, thế nào anh em,

đẹp không?”

“Đẹp lắm, chào chị dâu”.

Tiếng của cả đội vang vọng tận trời, mặt Cố Lăng Vi đỏ bừng lên, liếc Diệp Bành Đào một cái, rồi nghiêm, đưa tay chào theo nghi thức quân

đội, cả đám người rộ lên tiếng khen ngợi, Diệp Bành Đào khẽ cười: “Chị

dâu cũng thấy rồi, ở đây làm gì nữa, vướng chỗ, đi đi, đội hai, hình

phạt vừa rồi bỏ” .

Cả đám lính cười vang một tiếng, Trịnh Viễn đi sang: “Lăng Vi, lâu không gặp”.

Nói xong vươn tay, cô khẽ cười, định đưa tay ra liền bị Diệp Bành Đào tùm lại: “Được rồi, Viễn, người một nhà không cần bày vẽ, mai mình nghỉ ba ngày, liên đội giao cho cậu, huấn luyện bọn nó nghiêm khắc vào, mình thấy ai cũng tinh lực tràn đấy hết đấy, tập lại bài diễn tập mang xích

đi, chăm sóc tốt vào”.

Nói xong nhấc hành lý của Lăng Vi lên, bước nhanh về phía nhà khách

Nhà khách nằm ở phía bên kia của đoàn bộ quân khu, bộ dạng nóng nảy

của Diệp liên đoàn trường được đổi thành hình tượng hết sức ôn nhu, đi

thẳng một đường sợ mấy tên chiến hữu chạy ra chào hỏi nữa thì khổ, nhưng mà cũng đã làm cho Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân ở phía sau hoảng sợ không

ít, hai nữ binh xinh đẹp như vậy, đi ngang qua nơi đoàn 358 đóng quân

quả thực có thể so với việc bước chân vào nơi lang sói, nhưng mà Diệp

Bành Đào trừng mắt thì còn đáng sợ hơn cả sói lang, ai cũng không dám

xem nhiều, cảnh tượng thực sự rất buồn cười.

Qua cửa sổ thủy tinh của khu nhà đoàn bộ, Chu đội trưởng đoàn 358

nhìn thấy cảnh tượng tức cười kia nhướng mày nói: “Lão Uông à, xem tên

tiểu tử Diệp Bành Đào kia cho tôi thấy thế nào là con thiêu thân vì tình yêu nha, hai mắt liếc háy ngang dọc đến tôi mà cũng run bắn cả người”.

Lính cần vụ gõ cửa vào đưa tài liệu, nghe thấy thế bật cười: “Báo cáo đội trưởng, bạn gái Diệp liên đoàn trưởng đến, hơn nữa còn cực kì xinh

đẹp, có khi còn hơn cả ngôi sao điện ảnh nữa chứ”.

Chu đội trưởng phì cười: “Thằng nhóc nhà cậu muốn lấy vợ rồi hả,

nhưng mà bạn gái Diệp Bành Đào à, sao tôi chưa nghe nói tên đó có bạn

gái nhỉ, đột nhiên lại xuất hiện một cô, hay là tên này chơi đùa trốn

cửa ra ngoài, Lão Uông, tìm người theo dõi tên này cho tôi, đứng để nó

phạm sai lầm, không thì ông cũng không yên đâu”.

Uông chính ủy nói: “Lão Chu ông lo nhiều quá đấy, cô bạn gái này tôi

có biết, chuyện từ khi Diệp Bành Đào còn ở trường quân đội kia, cũng

nhiều năm rồi, hơn nữa Diệp tham mưu cũng sớm chấp nhận nên mới có thể

phân đến chỗ chúng ta”.

“Cái gì, ông