
i đối với loại hành động thơ ngay của ai kia đã sớm miễn dịch
rồi, về phương diện này Diệp Bành Đào đúng là có chút ngây thơ buồn
cười, hơn nữa đối mặt với tình trạng lúc này đây cô cũng dở khóc dở
cười, nhưng mà cô cũng sai thật, cho nên mới dung túng cho tính tình đùa giỡn của anh lần này, dù sao không để ý tới anh, mình đâu có đi được,
thế mới nói Diệp liên đoàn trưởng của chúng ta đã sớm bị Vi Vi hiểu
thấu.
Diệp Bành Đào quay xe vào một khu gần công viên phía đông nắng mặt
trời rực rỡ, hình như là một tòa nhà mới xây không lâu, nhiều chỗ còn
chưa hoàn thành, ở đây cũng không phải là cao nhưng rất đẹp, cửa tinh
xảo được điêu khắc trên mặt kính, gác cổng nghiêm ngặt, bảo vệ nhận ra
Diệp Bành Đào nên để mở cửa cho họ vào, bên trong còn hấp dẫn hơn, một
vườn hoa nhỏ ngay giữa trung tâm khu ở tấc đất tấc vàng này.
Cố Lăng Vi ngẩng dầu nhìn khu nhà nghi ngờ hỏi: “Đây là chỗ nào vậy?”
Mắt Diệp Bành Đào sáng quắc nhìn cô một cái, không nói gì, thuần thực đỗ xe dưới tầng ngầm, một tay cầm hành lý, một tay kéo cô, trực tiếp
vào thang máy, thang máy đến tầng mười sau, mở ra là một không gia rộng
lớn như vật, Cố Lăng Vi còn chưa kịp nhìn bố cục xung quanh, Diệp Bành
Đào đã ném hành lý trong tay, kéo cô lại rồi ấn vào bức tường sau lưn,
hôn kịch liệt.
Quân trang rơi xuống trên mặt đất, tay anh vuốt tóc cô, giữ chặt đầu
cô bừa bãi hôn, lưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào từng bí cảnh, bắt lấy tù nhân
nhỏ mềm mại, quấy lấy, dây dưa truy đuổi, âm thanh khiến người ta tim
đập mặt đỏ vang lên, nhiệt độ xung quanh cũng tăng vùn vụt.
Cố Lăng Vi bị tình cảm của anh bùng nổ làm thiêu cháy thành tro mất,
cả người khí lực rụng rời, tay vô lực bám lên cổ anh, chấp nhận lấy kích tình ngọt ngào xâm lược.Cô có thể cảm giác được rõ ràng, vật nam tính
nóng rực phía dưới, còn cả hai chân như sát giữ chặt chân cô.
Bàn tay to của anh từ eo không ngừng sờ soạng âu yếm, Cố Lăng Vi cảm
giác cả người như bị thiêu trong lửa, nháy mắt đốt hết thần trí của cô,
bị Diệp Bành Đào ôm đi lúc nào, đưa đến giường lớn mềm mại khi nào, cô
đều không rõ, thần trí trở về là khi phía dưới cơ thể đau đớn xé rách.
Cảm giác đau đớn xa lạ lan tràn khắp cơ thể, khiên Cố Lăng Vi không
khỏi hít một hơi, mở mắt nhìn Diệp bành Đào, nhưng ánh mắt ai kia không
hề có chút nào áy náy: “Vi Vi, anh yêu em, anh yêu em…”
Hơi nóng mang theo lời yêu, những nụ hôn của anh dày đặc buông xuống, tay cô không tự giác đưa lên ôm lấy tấm lưng cường tráng của anh, thân
thể đau đớn khiến cho móng tay cô đâm vào người anh, thấy cô phản ứng,
Diệp Bành Đào như càng kích thích, anh rốt cuộc không nhịn được nữa, lý
trí hoàn toàn tán loạn, cắn răng kịch liệt tiến lên, biên độ động tác
càng ngày càng mạnh, tiết tấu cũng càng lúc càng nhanh.
Cố Lăng Vi không thích ứng nổi cúi đầu rên rỉ, nhưng lại càng chi
phối dục vọng của đàn ông, giống như một loại thuốc kích tình, Diệp Bành Đào lại càng thêm phóng túng, đau đớn qua đi thay bằng một cảm giác
khoái hoạt không nói nên lời, khoái hoạt chồng chất lên nhau rồi tới
đỉnh, nháy mắt bùng phát, như pháo hoa nở rộ khắp trời, như ngày trăng
năm ấy, bên cạnh hồ nhìn trời đêm.
Một ngày một đêm ngồi xe lửa, tối qua còn không được nghỉ ngơi, bị
cuốn theo vận động kịch liệt, Cố Lăng Vi không chống đỡ nổi mà mê man,
Diệp Bành Đào thì một chút buồn ngủ cũng không có, anh mừng đến điên
rồi, hai người vừa rồi hợp nhau đến như thế, lâng lâng đến mức không ngủ nổi, linh hồn và cơ thể kết hợp lại, thì ra cùng cô gái mình yêu âu yếm lại tuyệt vời, sung sướng đến muốn ngừng mà không ngừng nổi, hạnh phúc
tới mức Diệp Bành Đào nghĩ thôi mà cũng muốn bay lên thành tiên rồi.
Diệp Bành Đào không phải là một tên nhóc để chỏm ngây ngô, kinh
nghiệm tuy không phải bậc cao thâm gì nhưng cũng đã từng không ít, cuộc
sống bê tha trước đây anh cũng không phải người tốt đẹp gì, năm đó học
trung học, chơi đùa một trận, anh tình em nguyện, lúc đó là trước khi
anh gặp Cố Lăng Vi, anh thậm chí đã ôm một chị năm tư nằm trên cỏ sân
vận động mà dã chiến, đương nhiên, không thể để Lăng Vi biết được, bằng
không anh không sống nổi mất.
Cố bé này cổ hủ y như một bà cụ vậy, thế nên hai người yêu đương gần
bốn năm mà chưa từng xảy ra sự kiện súng hỏa nào, thanh đạm như tu hành
ấy, đôi khi Diệp Bành Đào buồn bực ghê gớm, mình sao có thể khống chế
bản thân được, dục vọng này, chỉ cần gặp cô là đã không thể nào kìm hãm
nổi, lần này nếu không phải cô bé này cho anh muốn làm gì thì làm, có
khi còn phải chờ tiếp nữa.
Một năm mới thấy mặt, có cặp tình lữ nào thế không, so với Ngưu Lang
Chức Nữ còn thảm hơn, nếu anh không thu ít lợi tức thì xin lỗi bản thân
quá, chỉ là cô thuận theo như thế, thực sự ngoài mong đợi của Diệp Bành
Đào, vốn anh cũng không vội vàng đến thế, kế hoạch vạch ra là hai người
sẽ có một bữa tiệc lãng mạn sau đó mới dụ dỗ cô, thực hiện mục đích của
mình.
Nhưng mà vừa rồi anh lại không khống chế được, sự việc cứ thế mà xảy
ra, Diệp Bành Đào cũng thấy chả có gì là không đúng cả, trong lòng anh
Cố Lăng Vi đã sớm là vợ mình,