
nói thằng nhóc Diệp Bành Đào này mang bạn gái đến đoàn
chúng ta, không được, đưa về, tôi ở đây không thu lính cửa sau, bình hoa thì phải làm văn công, chô chúng ta là bộ đội tác chiến, ở đây làm cái
khỉ gì”.
Uông chính ủy khẽ cười: “Cố Lăng Vi, được nuôi dưỡng ở trường quân
đội chính quy cực tốt, liên tục bốn năm đạt loại ưu về kĩ năng quân sự,
năm trước trường tổ chức thi đấu, đội nữ của cô nhóc này giành quán
quân, lão Chu, người ta cũng không phải vào bằng cửa sau, bản lĩnh thực
sự rất lớn, nếu tôi không biết chắc ông đã sớm tiễn cô bé đi rồi, không
chỉ xinh đẹp mà còn có bản lĩnh, có khi sau này sẽ trở thành át chủ bài
của quân khu chúng ta, hiếm có một nhân tài toàn năng như vậy, bởi vì
thế tôi mới để cô bé lại, cô nhóc này, không tầm thường.”
“Cố Lăng Vi?”
Chu đội trưởng nhìn qua cửa sổ, vừa lúc thấy đoàn người kia đã dừng
lại dưới lầu, không khỏi ngây người một lúc, cười nói: “Tên nhóc Diệp
Bành Đào này lúc nào cũng chỉ la hét, mắt nằm trên đầu, ngau cả Hồ Đan
Đan trước kia cũng không nhìn vào mắt, hóa ra là vì cất giấu một cô vợ
xinh đẹp như vậy.Nhìn cái tính tình như lửa của nó, giờ mới biết kiềm
chế đấy, không chừng báo cáo kết hôn cũng sớm được gửi lên thôi”.
Hai người nhìn nhau hiểu ý nở nụ cười.
Buổi tối, căn tin đội hồng nhất được một trận vui vẻ, phàm là lính
đội hồng nhất hôm nay đều được dịp ưỡn thẳng lưng, ai cũng mặt hồng lên
cả, so với khi thi đấu được giải quán quân còn vinh quang hơn nhiều.Tin
bạn gái Diệp liên đoàn trưởng đoàn đến chấn động cả binh lính đoàn 358,
đội trưởng lính cần vụ Tiểu Trịnh tuyên bố rằng, bạn gái của Diệp liên
đoàn trưởng không chỉ có khuôn mặt đẹp mà còn một dáng người yểu điệu,
không những thế vô địch cả cuộc thi trường quân sự, bắn bia, đánh nhau,
kĩ năng quân sự không ai sánh bằng, ai nhìn cũng mê tít mắt”.
Nhóm lính đội hồng nhất được dịp mà kiêu ngạo, không thèm để người
khác vào mắt, lính cái gì chứ, một chút cũng không thua kém người ta
đâu, Diệp liên đoàn trưởng đức hạnh như vậy, ai chẳng biết là con át chủ bài của đội Hồng nhất, của cả liên đoàn, Diệp Bành Đào lại là con cưng
của Chu đội trưởng, so ra đã thấy lém hơn cái đội này rồi, thế mà giờ cả chị dâu cũng bị bại bởi đội Hồng Nhất nữa, hỏi có tức không chứ, sao
chuyện tốt cứ bị đội này cướp hết.Nhưng mà bọn họ chỉ tức chút thôi, lễ
mừng của đội Hồng Nhất hôm nay còn náo nhiệt hơn cả lễ mừng năm mới nữa.
Cử hành một nghi thức chào mừng đơn giản không kém phần long trọng,
nói thật, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân bị cảm động sâu sắc lắm rồi, loại
nhiệt tình này không thể nào là giả, tất cả các lính dù mập ốm cao thấp
đều cực kì đáng yêu, xem ra Diệp Bành Đào cũng rât biết cách lãnh đạo,
Cố Lăng Vi biết chỉ huy là một nghệ thuật rất khó, mình vĩ đại chưa chắc là có một đội xuất sắc, vậy mà chỉ vừa mới cầm binh đã tốt như thế, quả nhiên Diệp Bành Đào là di truyền, điều này Cố Lăng Vi chưa từng nghĩ
tới.
Trong ấn tượng của cô, Diệp Bành Đào chả khác gì lưu manh, nhưng khi
anh mặc đồ lính lại rất gọn gàng ngăn nắp, Cố Lăng Vi không gặp anh cũng nửa năm rồi, anh thành thực hơn nhiều, cũng đảm đương được tư cách của
một quân nhân, khuôn mặt tuấn tú đen đi không ít, so với trước kia còn
đẹp trai hơn nữa.
Hôm nay Diệp Bành Đào cực kì vui vẻ, nửa cái bánh ngô là một ngụm
rượu, sau đó sẽ nhìn Cố Lăng Vi mà ngây ngô cười.Bộ dạng ngốc nghếch này đúng là trò vui.Nhưng mà vui quá hóa buồn, uống rượu xong còn chưa kịp
nói ra suy nghĩ của anh trong nửa năm qua với cô đã bị Tiểu Trường và
Nhị Cai đưa về kí túc xá ngủ.
Dù sao cũng chưa kết hôn, làm quân nhân, hơn nữa lại ở quân doanh, Cố Lăng Vi và Diệp Bành Đào đều phải chú ý ảnh hưởng.Không được quá mức
thân thiệt, Trịnh Viễn sai Tôn bằng đi chăm sóc Diệp Bành Đào, còn mình
thì đưa Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân về nhà khách.
Hà Hiểu Vân thông mình, vừa thấy ý tứ này đã chạy trước, để lại Trịnh Viễn và Cố Lăng Vi chậm rãi tản bộ nói chuyện phía sau.
Có thể bình tĩnh đi bộ cũng nhau như thế, chuyện của hai người họ đã
không có gì nữa rồi, nhưng đối mặt với Trịnh Viễn, Lăng Vi lại không có
phần rung động như trước kia, giống như nhạt nhẽo đi rất nhiều.
“Em có khỏe không?”
Trịnh Viễn nhẹ hỏi, trong bóng đêm lại có chút phiền muộn, cô dừng
bước, quay đầu nhìn anh kiên định nói: “Trịnh học trưởng, em tốt lắm,
bước đầu thực hiện được ước mơ của mình, nhưng mà còn xa nữa mới đến
đích, cho nên em mỗi ngày đều rất cố gắng”.
Nói xong khẽ cười: “Thực ra Bành Đào giúp em một việc, đó chính là
dám thử, nếu ngay cả thử cũng không dám thì còn làm được gì nữa, đúng
không Trịnh học trưởng?”
Nhìn bóng dáng xinh đẹp yểu điệu khuất bóng sau cầu thang, Trịnh Viễn thở dài thật sau, trải nghiệm, anh cũng muốn trải nghiệm, nhưng đã sớm
bỏ lỡ rồi, một sai lầm vĩnh viễn không thể nào cứu vãn.
Gian kế của đồng chí Diệp Bành Đào là sắp xếp cho Tôn Bằng cùng
hai người lính nữa quê ở vùng này đưa Hà Hiểu Vân đi thăm thú thành phố
B, trước đó tuyên bố làm cho cô muốn chối cũng không chối được, tuy chi
phí toàn bộ sẽ được ngạch chi trả, nh