
Vinh như vậy, thật sự cô sẽ cách anh càng ngày càng xa sao?
Ngày hôm sau có tiết thể dục, học nhảy cao. Dây thần kinh vận động của
Vinh Nhung vốn đã không được tốt cho lắm, nhảy cao thì càng thêm không
tốt. Hơn nữa tới chu kỳ sinh lý, cả người đều lười nhác, đứng ở trên sân trường không muốn nhúc nhích.
Xa xa cô nhìn thấy Vinh Hưởng đang thong thả đi tới, tiếp đó lại thấy
các bạn học đi sau anh. Tương Mạch ở bên cạnh nói thầm với cô: "Nghe nói thầy giáo dạy Tiếng Anh của bọn họ có chuyện, nên đổi tiết với thầy dạy thể dục, nhưng sao lại đổi cùng tiết học với chúng ta." Hình như Vinh
Hưởng cũng nhìn thấy cô, nhưng vì khoảng cách xa nên không nhìn thấy rõ
vẻ mặt của anh. Chỉ thấy anh cùng đám người Dịch Phong bắt đầu chơi bóng ở trên sân, bên sân lập tức có rất nhiều người vây quanh.
Nhìn anh cười nói vui vẻ với đám bạn học, bụng của Vinh Nhung lại đau
nhói từng đợt, bên tai không ngừng phát ra tiếng ong ong, cả người cũng
trở nên khó chịu. Nhảy mấy lần đều bị va chạm, thầy giáo thấy sắc mặt
của cô không được tốt, nên cho cô nghỉ tập. Vinh Nhung ngồi ở dưới gốc
cây, tầm mắt không bị khống chế lại nhẹ nhàng nhìn sang sân banh bên
kia. Vinh Hưởng vừa vào sân thì đã sút vào ba quả, bên sân bóng truyền
đến âm thanh thét chói tai.
Vinh Nhung rũ mắt xuống, vùi đầu vào hai đầu gối, bàn tay nhẹ nhàng ôm bụng.
Không biết đã trải qua bao lâu, sân banh bên kia hình như không còn
huyên náo như lúc nãy nữa. Trong lúc mơ màng, một đôi giày chơi bóng
hiệu Nike xuất hiện trong tầm mắt của cô, Vinh Nhung ngẩng đầu lên thì
không nhìn thấy gì vì gương mặt của anh đã bị ánh sáng chói mắt che lại. Ánh sáng quá chói mắt khiến cho cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao
lớn của anh đang đứng ở trước mặt mình.
"Tại sao sắc mặt lại khó coi vậy." Vẫn là giọng điệu lạnh lùng như cũ,
nhưng khi Vinh Nhung nghe được lại cảm thấy rất ấm áp. Không nhịn được
mà hốc mắt trở nên ướt át, không dám nhìn anh nữa, chỉ sợ ánh sáng chói
mắt kia sẽ làm mắt cô bị thương rồi chảy ra chất lỏng.
Vinh Hưởng nhìn cô không nói lời nào, cúi người xem thử cô ra sao. Hương trà xanh nhàn nhạt đập vào cánh mũi, Vinh Nhung không kìm được ngẩng
đầu lên, ánh mắt cùng anh giao nhau, nhìn thấy lo lắng trên khuôn mặt
quen thuộc ấy, tất cả những uất ức trong lòng cũng lập tức tan biến.
"Tại sao lại khóc? Khó chịu sao?" Vinh Hưởng có chút luống cuống, nhìn
mặt cô tái nhợt như vậy, anh ngồi nhổm trước mặt cô, giọng nói cũng bắt
đầu trở nên dịu dàng. Mỗi lần thấy cô khóc, anh lại không biết làm sao.
Mười năm rồi cũng không thể cải thiện, nước mắt của cô, có thể làm tổn
thương đến anh.
Vinh Nhung nhẹ nhàng hít hít cái mũi, ngón tay tùy tiện lau nước mắt.
Vinh Hưởng thấy cô chỉ lắc đầu, nhưng trên mặt lại rõ ràng không có một
chút huyết sắc, lo lắng trong mắt càng phát ra rõ ràng: "Nhung Nhung làm sao vậy, khó chịu nơi nào, nói cho anh nghe."
"Anh...." Bởi vì giọng nói của anh trở nên dịu dàng như vậy, Vinh Nhung
bất ngờ ngẩng đầu lên, thậm chí có chút vội vàng nắm chặt tay của anh,
"Anh đừng chán ghét em có được không? Cái gì em cũng không có, chỉ có
anh...anh....có thể đừng không quan tâm đến em không?"
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nước mắt chảy xuống ở khóe môi, đôi môi
khô khốc khẽ mở. Lòng Vinh Hưởng căng lên, nếu như, anh nói cho cô biết, anh không để ý tới cô, là vì anh giận chính mình, không có mặt mũi nói
chuyện với cô. Thậm chí anh không hiểu tại sao mình lại tức giận, nha
đầu này có phải sẽ nín khóc mà cười rộ lên hay không?
Em ngốc như vậy, thật sự rất....rất đáng yêu. Vinh Hưởng thấy hốc mắt của cô đỏ lên, bóng râm của lá cây đung đưa ở
trên khuôn mặt cô. Diễn cảm trên mặt anh không kiềm hãm được mà dịu
xuống, ngón tay êm ái vuốt ve tóc của cô, "Đứa ngốc, ai không tâm em?"
"Vậy tại sao mấy ngày nay anh đều không để ý đến em?"
Vinh Nhung cảm giác mình rất uất ức, chưa từng bị uất ức như vậy. Trước
mặt Tống Hải Thanh chịu bao nhiêu oan uổng, hoặc là bị Tống Hải Phong
bắt nạt, hoặc là lúc đi làm bị người ta đối xử lạnh nhạt, đều chưa từng
khiến cô khó chịu như vậy. Duy nhất chỉ có đối với anh là cô dám làm
nũng, ăn vạ. Chiếm lấy anh không cho anh vứt bỏ mình. Duy nhất chỉ có
đối với anh là cô không có bất kỳ năng lực nào che giấu cảm xúc nào của
mình. Bởi vì nếu là cô, mọi thứ anh đều tiếp nhận.
Đối mặt với sự chất vấn của cô, Vinh Hưởng bỗng nhiên á khẩu không trả
lời được. Anh cũng không hiểu ngày đó mình phát cáu vì cái gì, chỉ là
anh không thích nhìn thấy Vinh Nhung cũng giống như mấy cô gái khác đều
lộ ra vẻ si mê với Chu Tư Thành. Vinh Nhung không giống với những cô gái khác, từ nhỏ trong mắt của cô cũng chỉ có anh. Chính vì anh cảm thấy
kinh ngạc với loại bá đạo và ham muốn chiếm giữ toát ra không có lý do
của mình, cho nên anh mới cảm thấy buồn phiền. Vinh Nhung không phải là
món đồ chơi, anh dựa vào cái gì mà ngang ngược hi vọng cô đều thuận theo ý mình như vậy? Bá đạo không nói lý như vậy, điều này anh cũng rất
ghét.
"Ai không để ý đến em, rõ ràng là do em không để ý tới anh." Vinh Hưởng