
tự nhiên lại lộ ra vẻ mặt tỉnh bơ phớt lờ trả đũa, loại chuyện ‘ác nhân
cáo trạng trước’ như vậy anh đã sớm thuần thục, từ nhỏ Vinh Nhung ở cùng một chỗ với anh cũng chỉ có phần thua thiệt.
Quả nhiên, miệng Vinh Nhung mở rộng, nửa ngày cũng không nói ra một chữ .
Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ này của cô, ấm ức của hai ngày qua lặp tức biến
mất trong nháy mắt. Trong mắt hiện lên ý cười, "Tại sao sắc mặt khó coi
như vậy, không thoải mái sao?"
"...." Khuôn mặt của Vinh Nhung nóng lên, vội vàng cúi đầu. Chuyện như vậy cần phải nói thế nào?
Vinh Hưởng nhìn cô rũ mắt xuống không nói lời nào, anh liền cúi người
xuống gần cô hơn, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô, bá đạo vặn đầu của cô
qua nhìn mình, "Anh hỏi sao em không nói...." Lời còn chưa nói hết, chỉ
thấy cô chịu đựng cắn chặt môi. Khoảng cách gần như thế, ngay cả mồ hôi ở trên thái dương cũng được anh nhìn thấy rất rõ ràng.
Vinh Nhung ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lên nhìn anh, đôi môi đỏ tươi bị cắn đến có chút trắng bệch.
Vinh Hưởng ở rất gần cô, thậm chí có thể nhìn thấy rõ chính mình trong
con ngươi ngây ngốc sẫm màu kia, anh không chịu nổi mà lui về phía sau
một bước, "Em....Rốt cuộc khó chịu ở chỗ nào?"
"Bụng." Bụng Vinh Nhung đã ít đau hơn nên cũng không còn dè dặt nữa.
Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ của cô thì hiểu ra mấy phần, thở phào nhẹ nhõm,
"Ở đây chờ anh." . Nói xong anh chạy đến phòng y tế trong trường. Vinh
Nhung nhìn bóng dáng cao lớn của anh từ từ biến mất ở tầm mắt, trong
lòng trở nên ấm áp.
*
Vinh Hưởng đến phòng y tế trong trường học, nhìn thấy vị nữ bác sĩ đứng
tuổi đang ngồi uống trà xem báo. Anh gõ cánh cửa: “Bác sĩ?"
"Ừ, vào đi." Bác sĩ đẩy mắt kiếng một cái, liếc nhìn rồi đánh giá cao thấp anh: "Khó chịu chỗ nào?"
"Không phải là em." Vinh Hưởng ho một tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, "Cái đó, con gái đau bụng....Nên uống thuốc gì?"
Bác sĩ mang ý vị sâu xa nhìn anh một chút, "Bạn học, yêu sớm là không
tốt đâu. Xem bộ dáng của em như vậy, chắc hẳn là học lớp mười hai đi,
lúc này chính là thời điểm mấu chốt nhất....cũng không thể...."
Khóe mắt của Vinh Hưởng thầm co rút, "Bác sĩ, em lấy giúp em gái. Bác sĩ nghĩ quá nhiều rồi."
Bác sĩ cười quỷ dị cười, "Nói như vậy, tôi hiểu rồi. Bất quá chuyện đau
bụng này, cho thấy chu kỳ sinh lý của em gái em rất bình thường. Chu kỳ
sinh lý bình thường thì cho thấy rõ các cô cậu còn chưa gây ra sai lầm
lớn. Chu kỳ sinh lý này, nó không đến em phải gấp đến chết, nó đến
em...."
"Bác sĩ!" Vinh Hưởng buồn bực cười cười: "Em không phải là con gái, bác
sĩ nói chuyện này với em làm gì, em không có hứng thú. Đưa thuốc cho em
là được rồi."
Lời nói của bác sĩ bị cắt ngang, có chút không vui đi tới tủ bên cạnh
lấy ra một hộp thuốc giảm đau nhét vào trong tay anh, "Thật là không có
tính nhẫn nại, cậu bé xấu tính!"
"...."
Chờ Vinh Hưởng cầm thuốc trở lại, thật xa đã nhìn thấy Vinh Nhung ngồi ở dưới tàng cây nhìn mình. Nhìn ánh mắt tha thiết kia của cô, Vinh Hưởng
không nhịn được mà khẽ cong khóe môi: "Đau quá nên ngốc hả? Làm gì đờ
đẫn nhìn anh như vậy, giống như người bị bệnh thần kinh đấy."
"Anh, một ngày anh không nói lời ác độc thì hormone sẽ mất cân đối sao?"
"...."
"Bộ dáng của anh như vậy làm ai mà thích cho được, anh bị những thứ tiểu thuyết kia gạt rồi. Bộ dáng như vậy tuyệt đối không được xem là tàn
bạo."
"...."
"Anh bị tiểu thuyết ngôn tình kia đầu độc rồi, mau chóng tỉnh ngộ đi
thôi. Trở về làm một người thanh niên có ích cho tổ quốc, ngũ giảng tứ
mĩ* mới là vương đạo." Vinh Nhung tiếp tục hướng dẫn từng bước, cố gắng
kéo Vinh Hưởng đi trên con đường thanh niên năm tốt**.
[* ngũ giảng tứ mĩ: năm nói bốn đẹp. Năm nói là nói văn mình, nói lễ
phép, nói hợp vệ sinh (tức là không nói bậy), nói trật tự, nói đạo đức.
Bốn đẹp là chỉ tâm đẹp, lời nói đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp.
** Năm tốt là lãnh đạo tốt, đội ngũ đảng viên tốt, quy luật công việc tốt, công trạng công việc tốt, phản ánh quần chúng tốt'>
Vinh Hưởng tức giận gõ đầu cô một cái, "Anh nghĩ em không đau lắm đâu,
sớm biết như vậy anh đã không thèm quan tâm đến em, để cho thanh niên
tốt ‘ngũ giảng tứ mĩ’ tới cứu vớt em." Mặc dù trong miệng nói như vậy,
nhưng Vinh Hưởng vẫn đem hộp thuốc nhét vào túi quần áo thể thao của cô, "Nhớ uống thuốc." Vẫn không quên tăng thêm một câu rầy rà: "Nhớ uống
nước nóng."
Vinh Nhung nheo mắt lại cười, xê dịch đến bên cạnh anh, nịnh nọt mà nói, "Chúng ta coi như là hòa rồi phải không?"
Vinh Hưởng liếc xéo cô không nói lời nào.
Vinh Nhung chọt chọt anh: "Nói chuyện đi, thanh niên tốt."
"...."
"Nói chuyện, ngũ giảng tứ mĩ."
"...."
"Nói chuyện, trai đẹp?"
"Câm miệng." Vinh Hưởng cũng chọt cô một cái, nhưng vẫn không dám dùng
lực. Vén tay áo lên dùng cánh tay ma sát với cánh tay của cô, sinh ra
một luồn khí nóng. Vinh Hưởng nghiêng mặt qua nhìn cô, cô vểnh môi lên,
mắt cong tựa như mặt trăng khuyết. Ngay lặp tức Vinh Hưởng dời đi tầm
mắt, nhìn ra sân banh ở phía xa, liên tục không nói lời nào.
Vinh Nhung cắn chặt răng, đưa tay khoác vào cánh tay anh. Vinh