
i!” Lương Đông Ân hô, nhảy lên
lưng ngựa, tra đoản kiếm bên hông ra khỏi vỏ, lao thẳng tới hướng hắn.
Vệ Đình Long nhảy một cái rời khỏi ngựa, rút trường kiếm,
trong nháy mắt lại bị cuốn lấy bởi roi tiên được xuất ra từ tay trái của Lương
Đông Ân ở phía sau hông, nhát roi hình cầu vồng xả xuống đất, khiến cho trường
kiếm dao động bị ném thẳng lên không trung.
Đáng chết thật! Khí lực của hắn ở chỗ nào vậy? Bởi vì đó là
vũ khí đáng sợ nhất, hắn phải ứng phó thật cẩn thận.
Vệ Đình Long rút ra đoản kiếm giấu bên hông giày, hai người
đánh giáp lá cà, vật lộn sát người. Đối phương so với hắn thật nhỏ xinh, động
tác nhanh nhẹn, nhưng vai trái của hắn đã bị trúng tên, mũi tên còn cắm trên
vai hắn.
Vệ Đình Long cười lạnh. Bất quá chỉ là một thiếu niên miệng
còn hôi sữa!
Hắn cười lạnh làm Lương Đông Ân thấy không thoải mái, nhưng
nàng không rảnh nghĩ nhiều, nàng hiện tại chỉ muốn giết hắn. Chỉ cần giết chết
hắn, Thạch Gia Pha có thể bình an trong nhiều năm… Ánh mắt nàng chuyên chú, mặt
không chút thay đổi, phút chốc xuống tay giải quyết tận gốc, đoản kiếm rất
nhanh xẹt qua khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, lạnh lùng lưu lại vết máu!
“Chết tiệt! Mũi tên có độc này rốt cuộc bao lâu mới phát tác
đây? Thạch Khôi!” Vệ Đình Long tức giận nhìn về phó tướng bên cạnh kêu lên.
“Tướng quân! Để tôi đánh cho!” Phó tướng Thạch Khôi ở phía
sau vội vã kêu lên.
“Các ngươi đứng xa một chút cho ta!” Vệ Đình Long rống to. Đối
phương thật sự quá nhanh, bóng người dường như chưa từng dừng lại.
Lương Đông Ân đi vòng quanh Vệ Đình Long rất nhanh, ánh mắt
lạnh lùng tựa như lang sói nhìn đến con mồi.
Lần đầu tiên Vệ Đình Long cảm thấy đối thủ thật khó giải quyết,
nhưng cũng thực hưng phấn—bất luận là nội tâm hay dưới háng.
Hắn tự tay tiếp nhận trường kiếm mà Thạch Khôi phóng lên, vận
đủ nội công, thi triển chiêu kiếm Kình Thiên (sét đánh), giống như hàng vạn đao
kiếm phát ra, ánh sáng tóe ra khắp nơi.
Lương Đông Ân bị trọng thương trong người, động tác có chút
chậm chạp, tay phải liền bị chém một đao, miệng vết thương thật dài, máu tươi
phun ra, hơn nữa trên vai trái còn bị thương, toàn thân nàng dính đầy máu!
Ánh tà dương màu vàng chiếu rọi, trên người Lương Đông Ân
toàn là máu lại trở nên đẹp đến kỳ lạ!
Nàng miễn cưỡng đứng lên, thân thể hơi chao đảo, tựa hồ còn
muốn xông lên phía trước, cuối cùng cũng chịu không nổi quỳ rạp xuống đất, còn
cố ý đấu tranh muốn đứng lên, cuối cùng cả người xụi lơ ngã về phía sau!
Rốt cuộc đã thoát khỏi tên thợ săn, Vệ Đình Long quắc mắt
bĩu môi, đá Lương Đông Ân một cước, “Hừ! Mũi tên độc giờ mới phát tác… Thạch
Khôi, các ngươi cần phải cải tiến thêm!” Hắn cố ý xem nhẹ dục vọng mãnh liệt
trong người, lạnh lùng nói.
“Đông Ân!” Lương Lỗi đứng ở phía sau nàng, vội vàng ngăn cản
binh lính tiến đánh lên dốc, chứng kiến Lương Đông Ân ngã xuống đất, hung bạo rống
lên một tiếng, liền muốn chạy lên.
“Mang cả hai về!” Vệ Đình Long bỏ lại câu nói, liền sải bước
đến cưỡi ngựa nghênh ngang rời đi.
Lương Đông Ân bị ném vào tử lao vừa lạnh lẽo vừa ẩm thấp, cả
người như bị tảng đá lớn lăn qua, xương cốt không có chỗ nào thoải mái, vừa mỏi
lại vừa đau nhức. Nàng toàn thân dính máu mặt không đổi sắc, nàng biết nữ nhân bị
quan binh bắt giữ chỉ có một kết quả, nàng thấy rất nhiều quan binh vô sỉ cùng
cường đạo hạ lưu đối đãi nữ nhân ra sao, cho nên nàng bây giờ một tiếng cũng
không nói!
Mười mấy tên lính chen chúc trong nhà lao nhỏ hẹp, đem y phục
trên người nàng xé đi.
"Hừm! Con này là nữ... Bề ngoài hoàn toàn nhìn không
ra!"
"Mặc kệ là nam hay nữ, hãm nàng ta trước nói sau, báo
thù cho những huynh đệ đã chết!"
"Đúng! Lão Tam, lão Tứ đều bị bà nương này giết chết!
Hãm đi!"
Mấy tên lính thô bạo đem y phục trên người Lương Đông Ân xé
rách, để lộ thân hình gầy yếu trắng nõn. Nàng bị binh lính cột vào cây cột nhà
lao treo lên giá thành hình chữ đại, nàng cũng không nhúc nhích, ánh mắt cũng
không chớp lấy một cái, vẫn là mặt không đổi sắc.
"Bà nương này là nữ thật sao? Nàng... nàng ta không có
ngực ư! Quả thực so với đàn ông không khác biệt." Một tên lính ồn ào.
"Có thể thấy được Thạch Gia Pha thật sự đói khổ nhiều
năm, ngay cả con gái cũng không thấy ngực... Ừ, nhưng đôi chân này không xấu...
Lão Lưu, ngươi lên trước đi." Tên lính hướng qua tên khác hô.
"Ái! Ta không thích nữ nhân có dáng người giống nam tử...
nhường cho ngươi được rồi!"
"Ta đây không khách khí! Để ta đến nếm thử hương vị tặc
bà này!" Tên lính lộ ra nụ cười dâm đãng hạ lưu, cầm hai chân Lương Đông
Ân kéo ra.
Binh lính trong nhà lao, mỗi tên đều lộ ánh mắt hạ lưu đáng
khinh, hung hăng muốn làm nhục Lương Đông Ân một phen, mọi người ba chân bốn cẳng
ghì chặt nàng, Lương Đông Ân giờ phút này cười khẩy một cái. Nàng có thể làm
cho Thạch Gia Pha cũng chỉ đến đây, nàng sẽ không lưu lại mạng này để quan binh
lăng nhục! Nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị cắn lưỡi "Dừng tay!" trong
phòng giam vang lên một tiếng gầm giận dữ.
Binh lính vốn đang trên người Lương Đông Ân nghe tiếng lập tức
dừng lại, áo mũ