
muốn được nhìn anh cười thêm một lần nữa, xem anh có tự oán trách
hay ăn năn hối hận không…
Cô vịn tay vào tường, cố gắng ngẩng đầu lên, không để nước mắt rơi xuống, hết lần này tới lần khác tự nói với
bản thân mình: Tô Mộc Mộc, mi có thể đứng vững, thế giới này còn nỗi đau khổ nào mà mi không gánh chịu được đâu!
Cuối cùng, lấy hết dũng khí, cô chuẩn bọ ra đi, căn phòng cô vừa bước vào bỗng vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng gần.
Mộc Mộc vô cùng kinh ngạc, hoang mang chạy tới góc khuất cạnh cầu thang,
quay lưng về phía tường, bịt chặt miệng lại, cũng không dám hít thở.
Buổi sáng sớm yên tĩnh, một tiếng động khe khẽ cũng không qua được thính giác nhạy cảm của cô.
Cô nghe thấy tiếng lách cách của khóa cửa, nghe thấy tiếng bước chân gấp
gáp của anh, cũng nghe thấy tiếng ấn nút vào cầu thang máy một cách đầy
mệt mỏi buồn bực, từng tiếng từng tiếng một, cho tới khi tiếng “tinh
tang” vang lên, cửa thang máy mở ra, rồi lại khép lại, thế giới lại khôi phục lại sự yên tĩnh…
Trái tim giống như vừa bị một lưỡi dao cắt gọn, Mộc Mộc không thể đứng vững được nữa, phần lưng dựa vào tường cứ
dần tụt xuống, cô đưa tay lê ôm miệng, ngồi thụp xuống, nước mắt lã chã
tuôn rơi.
Sau khi Trác Siêu Việt đuổi theo ra ngoài,
không quay lại nữa, cô không biết anh đã tìm cô bao lâu, đã tìm cô ở bao nhiêu nơi. Cô cứ trốn mãi trong góc tường ẩm ướt, lén lút một mình,
khóc cho đến khi không còn sức lực nữa, nước mắt vẫn không ngừng trào
ra. Cô không xứng đáng, ngoài hai đêm cuồng nhiệt tuyệt vọng, cô chưa
từng mang lại cho anh thứ gì, không đáng để anh phải vấn vương thương
nhớ suốt bốn năm, càng không đáng để anh phải phản bội lại người thân
yêu nhất của mình.
Không biết bao lâu sau, sắc trời đã chuyển
sang màu đen, cô tin rằng Trác Siêu Việt sẽ không đi tìm cô nữa, mới lê
đôi chân tê mỏi, từng bước từng bước đi xuống cầu thang.
Bước
xuống hết bậc thang cuối cùng, cô đứng ở lối lên cầu thang lo lắng nhìn
khắp đại sảnh hồi lâu, chắc chắn rằng không có bóng dáng của Trác Siêu
Việt, mới lo lắng đi ra ngoài, nhưng khi đi khỏi Long Cung, cô bỗng
nhiên cảm thấy thất vọng, quay đầu lại nhìn không biết bao nhiêu lần,
mong mỏi tìm thấy anh trong đám đông lộng xộn. Đáng tiếc, anh đã đi rồi…
Gió tháng Chín đìu hiu giá lạnh, Mộc Mộc ôm lấy cơ thể đang run rẩy, đứng trên con phố xa lạ, không nhìn rõ được phương hướng.
Cô chỉ có thể đi men theo con phố khi đến đây, đi ngang qua một hiệu
thuốc, bỗng nhiên nhớ ra mấy ngày nay là ngày không an toàn, ngộ nhỡ cô
magn trong mình đứa con của anh… Nghĩ tới khả năng này, cô vô thức xoa
xoa phần bụng dưới, cô có thể sinh cho anh một đứa con không?
Không, không được! Cô không thể để đứa con của mình đến với thế giới này mà
không biết bố đẻ của nó là ai! Cô không thể để bi kịch của cô lại tái
diễn thêm một lần nữa.
Dằn lòng mình, bước vào trong hiệu thuốc,
dưới ánh mắt khác lạ của người phụ nữ mặc áo blouse trắng, Mộc Mộc run
rẩy mở miệng: “Tôi muốn mua một loại thuốc tránh thai… À, chuyện là hôm
qua tôi và anh ấy đã gần gũi nhau…”
Người phụ nữ lạnh lùng liếc cô một cái, ghi phiếu: “Mười sáu đồng rưỡi!”
Cô run rẩy lấy tiền, trả tiền thuốc, run rẩy cầm gói thuốc mà người phụ nữ kia vừa ném lên trên tủ thuốc, nắm chặt lại trong lòng bàn tay.
Bước ra khỏi hiệu thuốc, cô lôi tờ hướng dẫn sử dụng ra đọc, mãi một lúc lâu mới nhìn rõ dòng chữ tren đó: Thuốc tránh thai khẩn cấp dành cho phụ
nữ… Dạng viên, trong vòng hai mươi giờ sau khi sinh hoạt uống viên thứ
nhất, cách mười hai tiếng sau uống viên thứ hai.
Có người đi
ngang qua, liếc nhìn gói thuốc trong tay cô, quay đầu lại nhìn cô một
chút… Có người thương cảm cho hoàn cảnh bất hạnh, cũng có người lịa tỏ
vẻ bất bình.
Mộc Mộc hít một hơi thật sâu, lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng, cố gắng nuốt xuống, thuốc rất đắng, cảm giác chát đắng
cứ mắc nghẹn mãi trong cổ, mãi không tan đi được. Cô bỗng nhiên thấy
lạnh, thít chặt chiếc áo mỏng trên người, gió vẫn luồn vào tận xương
tủy, lạnh tới nỗi cả hàm răng đều va vào nhau lập cập.
Có thể, cô nên ngồi vào trong một góc khuất, quẹt mộ que diêm… chưa biết chừng, cô có thể nhìn thấy nị cười của anh trong ánh lửa.
Cô bật cười tự trào, tiếp tục đi về phía trước.
Muốn nhìn thấy anh, hoàn toàn không cần phải quẹt diêm, chỉ cần nhắm mắt lại, đã có thể thẩy rồi.
Mãi cho tơi chiều tối, Mộc Mộc mới dừng ngoài của nhà Bạch Lộ, gõ lên cửa hai tiếng.
Khi Bạch Lộ mở cửa ra, nhìn thấy Mộc Mộc đang đứng đó, khuôn mặt hoảng sợ
đến nỗi trắng bệch, cô liền kéo Mộc Mộc vào nhà, nắm lấy vai cô, nhìn
khắp người cô một lượt từ đầu tới chân. “Em sao thế?”
Mộc Mộc gắng gượng nở một nụ cười, “Em rất ổn, chị có thể đừng nhìn em giống như đang nhìn thấy ma quỷ được không?”
Bạch Lộ không nói gì, kéo thẳng cô tới trước gương. Nhìn thấy hình bóng của
mình trong gương, Mộc Mộc cũng giật mình hoảng sợ, đây chính là cô ư?
Đầu tóc rối bù, sắc mặt nhợt nhạt, trên mặt đầy vết nước mắt, đôi mắt và đôi môi vẫn còn sưng đỏ…
Cô cảm thấy may mắn vì mình đã không
quay về trường học, nếu để đ