
của cô, cô không thể nói được
bất cứ một câu nào nữa.
Anh ngồi xuống bên cạnh giường, còn chưa
kịp nói gì, Mộc Mộc đã không thể kiềm chế được bản thân, dang hai tay ôm chặt lấy anh. Cuối cùng anh đã đến rồi, cô vẫn luôn đợi anh, đợi đến
nỗi toàn thân đau nhức, ngay cả xương cốt cũng đau dữ dội.
Ba
ngày vừa qua, cô vẫn luôn suy nghĩ, cho dù đúng hay sai, chỉ cần anh
đến, cô nhất định sẽ ôm chặ lấy anh, không buông tay ra nữa.
Bàn tay anh dịu dàng đặt trên lưng cô, khe khẽ vỗ về, sự vỗ về ấm áp dịu dàng khiến toàn thân Mộc Mộc kinh động.
Cảm giác này, không giống Trác Siêu Việt…
Nhưng Trác Siêu Nhiên rõ ràng vẫn đang ở trong bệnh viện, mắt của anh ấy chăng phải là vẫn chưa nhìn thấy hay sao?
Mộc Mộc kinh ngạc mở to mắt, vừa hay nhìn thấy một hình bóng quen thuộc
khác đang đứng ở cửa phòng bệnh, anh đang đứng tựa vào thành cửa, lẳng
lặng nhìn cô, khóe môi nhếch lên một đường cong giống như cười mà không
phải là cười…
Ánh mắt của họ gặp nhau, cô nhìn thấy sự hận thù và đau khổ mãnh liệt trong đáy mắt anh, cho dù đã hơi tan biến một chút.
Cô đã làm gì vậy? Đã ôm người mà cô không nên ôm nhất, lại còn ôm ngay trước mặt Trác Siêu Việt.
Mộc Mộc hoảng hốt đẩy Trác Siêu Nhiên ra, liên tục dịch về phía sau, kéo
rộng khoảng cách với Trác Siêu Nhiên. Cô không có ý nghĩ gì, chỉ là cô
ốm quá nặng, quá mong đợi Trác Siêu Việt tới tìm cô, vì vậy vừa nhìn
tháy khuôn mặt đó, đã kinh ngạc mừng rỡ đên nỗi quên hêt tất cả.
“Mộc Mộc, xin lỗi, anh mới được biết là em bị ốm.” Giọng của Trác Siêu Nhiên đầy ắp sự áy náy.
Cô định thần lại, hỏi: “Sao anh lại tới đây? Mắt của anh khỏi rồi ư? Anh đã xuất viện rồi à?”
“Chưa xuất viện, anh nhìn mọi thứ vẫn còn hơi mờ, bác sĩ khuyên anh nên ở lại bệnh viện để theo dõi thêm vài hôm.” Anh mỉm cười điềm nhiên, “Anh nghe nói em bị ốm, vội vàng muốn đến thăm em, nên đã trốn ra ngoài.”
“…”
Có một số người đàn ông rất đáng sợ, bạn không dám làm tổn thương anh ấy,
có một số người đàn ông rất lớn manhk, bạn không đủ sức để làm tổn
thương anh ấy.
Có một số người đàn ông quá tốt, anh ấy dồn hết
tâm sức bảo vệ bạn, yêu thương bạn, bạn căn bản không nỡ nhẫn tâm làm
tổn thương anh ấy.
Trác Siêu Nhiên chính là kiểu đàn ông như vậy. Khi cô yếu đuối nhất, cần được an ủi nhất, anh giống như từ trên trời
rơi xuống, mang lại cho cô một vòng tay ấm áp, mang lại cho cô sự chở
che dịu dàng nhất.
Cô thật sự không có cách nào để nói với anh
rằng: Ban nãy, khi em ôm anh, người mà em nghĩ tới chính là em trai của anh! Anh có biết không? Khi anh không nhìn thấy ánh sáng trên giường
bệnh, bọn em đã có một đêm mây mưa cuồng nhiệt!
Những lời nói như vậy, cô mãi mãi không thể thốt ra được!
Cảm nhận được sự khác thường của Mộc Mộc, Trác Siêu Nhiên khẽ nheo mắt,
muốn quan sát kỹ biểu hiện của cô, nhưng không thể nhìn rõ được, vì vậy, anh khe khẽ vuốt ve khóe mắt cô, muốn biết xem có phải cô đang khóc
không.
Mộc Mộc quay mặt đi, lảng tránh, ánh mắt lại không kiềm
chế được, liếc về phía cửa phòng, cánh cửa không biết đã được đóng lại
từ bao giờ, Trác Siêu Việt đã bỏ đi. Trác Siêu Nhiên có chút hoang mang, cũng nhìn ra phía cửa, “Sao thế?”
“Không sao…” Mộc Mộc bỗng
nhiên sực nhớ ra Bạch Lộ- người nãy giờ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra- vẫn đang đứng bên cạnh giường, vội vàng giới thiệu hia người họ với
nhau: “Chị Bạch Lộ, anh ấy là Trác Siêu Nhiên.” Cô do dự một chút, bỏ
qua phần giới thiệu về mối quan hệ, “… Siêu Nhiên, chị ấy là Bạch Lộ,
bạn của em.”
Thực ra, Bạch Lộ sớm đã đoán ra mối quan hệ của họ
thông qua cuộc đối thoại vừa rồi, hào phóng đưa tay ra: “Trung đoàn
trưởng Trác phải không ạ? Trước đây thường nghe Vương Dao nhắc tới anh,
quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”
Trác Siêu Nhiên lịch sự đứng lên, bắt tay, mặc dù thị lực không tốt, nhưng mọi động tác đều
mang khí chất phi phàm của một quân nhân, “Chào cô. Cô Bạch có quen với
Vương Dao ư?”
“Bọn tôi là bạn thời đại học. Hồi trước, cũng chính tôi là người giới thiệu Mộc Mộc tới chơi đàn ở doanh trại đấy.”
“Ồ? Vậy nếu có cơ họi tôi phải mời cô ăn cơm mới được, cảm ơn cô đã giúp tôi có cơ hội quen biết Mộc Mộc.”
“Được thôi!” Khi Bạch Lộ nhận lời, còn cố tình lườm Mộc Mộc một cái, trách cô có một người đàn ông tốt như vậy ở bên cạnh, sao không biết trân trọng.
Chuyện trò vài câu, cũng “thường thức” xong “Trung đoàn trưởng Trác” trong
truyền thuyết, Bạch Lộ rất biết ý cầm lấy túi đồ, rút lui. “Mộc Mộc, hai người nói chuyện tiếp nhế, chị về trước đây, khi nào rảnh chị lại tới
thăm em.”
Bạch Lộ đi rồi, cô vạn nằm giường bên cạnh cũng đã tiêm xong, cậu bạn trai ích kỷ sợ bạn gái của mình bị anh chàng đẹp trai kia hút hồn, nhất quyết đòi đưa bạn gái ra ngoài ăn cơm, trong chốc lát,
phòng bệnh ngoài Trác Siêu Nhiên và Mộc Mộc ra, không còn ai khác nữa.
Mộc Mộc ngồi thẳng người, nhìn vào anh một cách rất nghiêm túc, “Tại sao anh lại đến đây, chúng ta…”
Trác Siêu Nhiên khẽ mỉm cười, dường như sớm đã đoán được rằng cô sẽ nói như
vậy, “Mộc Mộc, anh vẫn luôn nghĩ rằng em là một cô gái rất dũng cảm, dám yêu dám