
được điều gì đó, anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tầm nhìn hướng về phía trước cửa sổ của cô một cách chuẩn xác.
Cách một tấm kính đầy vết bụi bẩn, đón ánh mặt trời hoe vàng, đối diện
một cách vội vã, nhìn nhau không nói.
Những ngày sau đó,
ngày nào Trác Siêu Nhiên cũng tới bệnh xá thăm Mộc Mộc, Trác Siêu Việt
thường đưa anh đi, nhưng không vào phòng, chỉ đứng đợi ở ngoài cửa.
Ngày nào Mộc Mộc cũng nói chuyện chia tay với anh, nhưng thái độ của Trác
Siêu Nhiên vẫn luôn rất kiên đinhj: “Trừ khi em khiến anh tin rằng, em
thật sự không thích anh.”
Trác Siêu Nhiên trong giây phút đó quả
thực rất giống với một quân nhân. Dịu dang điềm tĩnh chỉ là vẻ bề ngoài
của anh, bên trong con người đó, anh cũng có sự tự tin, có sự bám riết
quyết liệt.
Cuối cùng cũng chịu đựng được tới ngày ra viện, Mộc
Mộc thở phào một hơi thật dài, chạy tới tìm Bạch Lộ rủ cô ấy đi dạo phố
mua sắm.
Vừa vào trong trung tâm thương mại, Bạch Lộ như được
tiêm một liều thuốc gây hưng phấn, cứ qua lại không ngớt như con thoi
trong dãy quần áo muôn màu muôn vẻ, lật giở hết chiếc này tới chiếc khác đưa cho Mộc Mộc xem, nhưng cô hoàn toàn không có tâm trạng nhìn ngắm,
cô đang cố mở to mắt quan sát khắp khu trung tâm thương mại tìm kiếm các anh chàng đẹp trai, bởi vì mục đích ra đây của cô là muốn tìm kiếm một
anh chàng như thế để đi cùng với cô tới trước mặt Trác Siêu Nhiên để
diễn một màn kịch.
Đáng tiếc là chọn đi chọn lại, muốn tìm một người đàn ông chỉ riêng về ngoại hình không thua kém anh cũng đặc biệt khó khăn!
Vừa đi đến khu vực đồ thời trang dành cho giới trẻ, Mộc Mộc đang cúi đầu
cầm mác gắn giá lên nhẩm tính giá tiền sau khi đã giảm giá, một giọng
nói ngọt ngào của một cô bé vang lên.
“Anh Siêu Việt? anh đang nhìn gì thế?”
Trái tim Mộc Mộc như vừa bị một mũi kim nhọn đâm phải, bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía giọng nói vừa rồi.
Trong đám người huyên náo, dưới ánh đèn sàng trắng chói mắt, thoáng một cái
cô đã nhìn thấy Trác Siêu Việt đang đứng lặng hồi lâu trong đám đông, bộ quần áo đen khoác trên người anh cực kỳ chói sáng, đến nỗi cô không thể mở mắt ra được.
Anh cũng đang nhìn cô, dường như đã nhìn từ rất lâu rồi, bởi vì cô bé đang cầm quần áo tới muốn đưa cho anh xem
cũng có vẻ bất mãn, lay lay cánh tay anh, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của anh. Cô bé xem ra mới chỉ mười tám, mười chín tuổi, rất xinh đẹp,
có một nụ cười ngọt ngào, còn có cả hai lúm đồng tiền nhỏ xinh nữa.
Xem ra anh đang có một cuộc sống rất ổn, còn tốt hơn cả sự mong đợi của cô!
Đang lựa chọn quần áo, thấy vẻ khác thường của Mộc Mộc, Bạch Lộ cũng nhìn
theo hướng ánh mắt của cô, “Hả? đó chẳng phải là trung đoàn trưởng Trác
hay sao?”
“Không, là em trai song sinh của anh ấy.”
“Ồ? Chú em chồng của em hả?” Bạch Lộ len lén nháy mắt cười với cô, “Giới thiệu cho chị đi.”
Mộc Mộc còn đang do dự xem rốt cuộc nên quay người bỏ đi, hay là cố làm ra vẻ tình cờ chòa hỏi một câu.
“Anh Siêu Việt, cô ấy là ai vậy?” Cô bé kia kéo Trác Siêu Việt lại hỏi.
Nghe thấy câu hỏi đó, bước chân của Mộc Mộc như mọc rễ xuống đất, cứ đứng
yên tại chỗ. Cô bỗng nhiên rất muốn biết, anh sẽ giới thiệu về tình cũ
như thế nào trước mặt người mới….
Cô bé nhìn ánh mắt đang nhìn
nhau lưu luyến khó có thể tách rời của họ, chợt hiểu ra: “Cô ấy không
phải là người tình cũ của anh đấy chứ?”
“Không phải, đừng suy
đoán lung tung…” Trác Siêu Việt phủ định một cách kiên quyết, đón lấy bộ quần áo trong tay cô gái kia, “Chiếc này nhé, anh đi trả tiền cho em.”
Mộc Mộc mỉm cười tự trào, cô rõ ràng ngay cả danh hiệu người tình cũ cũng không được tính.
“Chúng ta đi thôi.” Mộc Mộc kéo tay Bạch Lộ- người vẫn đang không hiểu rõ sự tình- bước về phía cầu thang cuốn.
Đúng lúc chuẩn bị đặt chân lên cầu thang cuốn, cô nghe thấy phía sau có
tiếng cười nói: “Em tự đi dạo một mình một lát nhé, anh có chút việc.”
“Anh Siêu Việt!”
Trác Siêu Việt không để ý tới cô gái đó nữa, rảo vài bước đến nơi, kéo tay Mộc Mộc, đi về phía cầu thang máy.
Vào trong thang máy, Trác Siêu Việt ấn lệnh xuống tầng B2, thang máy cứ thế đi xuống, Mộc Mộc bầy giờ mới bừng tỉnh lại sau cơn chấn động đầy kinh
ngạc, “Anh làm gì vậy? Chúng ta chẳng phải đã nói rồi ư, anh sẽ không
tới tìm em nữa.”
“Anh không tìm em!” Anh đính chính, nắm chặt lấy tay cô, không chút buông lơi.
Cho dù anh không tìm cô, họ chỉ tình cờ gặp nhau mà thôi, nhưng anh kéo cô
đi như vậy là có ý gì? “Anh muốn đưa em đi đâu? Anh quên rằng niềm vui
mới của anh còn đang ở trên tầng sao?”
“Đấy là em họ của anh.”
Nghe thấy hai chữ đo, khóe môi của Mộc Mộc khẽ cong lên. Mặc dù em họ hay là niềm vui mới đối với cô cũng không có ý nghĩa gì, cô vẫn cảm thấy trái
tim trở nên ấm áp.
Thang máy dừng lại ở tầng đỗ xe ngầm dưới mặt
đất, cửa thang máy vừa được mở ra, luồng âm khí ẩm ướt xộc thẳng vào.
Trác Siêu Việt lôi cô ra khỏi thang máy, túm lấy hai tay cô ấn chặt vào
bức tường thô ráp. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, đang định hỏi xem anh
muốn làm gì, khoảng không trước mắt bỗng nhiên tối sầm, đôi môi bỗng
chốc có cảm giác đau nhó