
i, một nụ hôn cuồng nhiệt mang tính trừng phạt
đã xảy đến trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng. Nỗi mong nhớ bao nhiêu
ngày đêm, giống như cọng cỏ khô gặp lửa dại, thiêu rụi hế toàn bộ dây
thần kinh trên người cô, khiến nó đau nhức.
Đôi môi anh
mang đầy tính chiếm đoạt, đầu lưỡi cứ tung hoành ngang dọc không chút
kiêng nể trong khoang miệng cô, mang theo sự phẫn nộ và báo thù, giống
như người anh đang hôn không phải là người phụ nữ anh yêu mến, mà là một kẻ thù không đội trời chung…
Đúng vậy, anh đang phẫn nộ, phẫn nộ vì cô nói đi là đi, không hề có chút dấu tích để lại, phẫn nộ vì cô
luôn miệng nói yêu anh, nhưng lại thắm thiết ôm người đàn ông khác ngay
trước mặt anh, càng phẫn nộ vì ngày nào cô cũng thì thầm to nhỏ với một
người đàn ông khác trong phòng bệnh, còn anh chỉ có thể ngồi ở băng ghế
dài bên ngoài bệnh xá, bồn chồn với ý định muốn được kéo cô vào trong
vòng tay mình…
Không biết đã hôn bao nhiêu lâu, anh phát tiết hết toàn bộ nỗi tức giận bực bội kìm nén trong đáy lòng suốt nhiều ngày
qua, cuối cùng cũng rời khỏi đôi môi cô.
“Những việc anh
bảo em làm… em đều làm đến độ anh hài lòng rồi!” Mộc Mộc phải cố gắng
tới vài lần, mới lấy lại được giọng nói của mình: “Anh còn muốn thế nào
nữa? đừng quên anh đã nhận lời với em điều gì!”
Anh điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp, buông cô ra: “Tại sao lại lừa dối anh?”
“Hà?”
“Chẳng phải em nói rằng hai người đã chi tay nhau rồi sao? Tại sao tới giờ này hai người vẫn chưa chia tay?” Trác Siêu Việt nhếch khóe môi một cách
chế giễu, “Đừng nói với anh rằng, em không muốn chia tay nữa.”
“Không phải là em không muốn chia tay, là do anh ấy không đồng ý.”
“Chia tay, chỉ cần một người đồng ý là đủ rồi, đâu phải là chuyện làm tình àm cần phải có hai người.”
Trước đây cô cũng từng nghĩ như vậy, nhưng sự thật đã chứng minh, Trác Siêu
Nhiên luôn rất kiên định, rất khó lay chuyển, cô cần thời gian để khiến
anh ấy tin rằng cô không yêu anh ấy.
“Anh nghĩ rằng em không muốn chia tay với anh ấy sao? Anh nghĩ rằng mỗi lần đối diện với anh ấy, em
không hối hận về chuyện xảy ra ngày hôm đó ư?” Mộc Mộc cúi đầu day day
vào cổ tay vừa bị anh túm chặt, cười đau khổ, “Đối với em, cho dù là
chuyện làm tình, hay chia tay, quyền quyết định đều không nằm trong tay
em… Bây giờ em mới phát hiện ra, hai anh em anh thật giống nhau, đều độc đoán như vậy, đều thích nắm giữ tất cả mọi thứ.”
Có thể, cách
trốn tránh duy nhất mà cô có thể làm, chính là rời xa thành phố này, đến một nơi mà hai anh em họ đều không tìm thấy được, bắt đầu lại một cuộc
sống mới. Chỉ là, chưa đến mức quá bức thiết, nên cô chưa ra đi, dù sao
nơi đây còn có hồi ức tuổi thơ của cô, còn có nơi yên nghỉ của bố mẹ cô, bạn bè của cô, người thân của cô.
“Anh ấy không tin rằng em
không yêu anh ấy, em có thể làm như thế nào đây?” Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh mà không mang theo bất cứ sự kỳ vọng nào: “Anh còn hiểu tính cách
của anh ấy hơn em, anh nói xem em nên làm như thế nào?”
“Em có thể nói rõ hết sự thật.”
“Nói rõ hết sự thật?” Cô nhìn anh kinh ngạc. “Nói với anh ấy rằng người đàn
ông mà em yêu là anh? Hay là nói với anh ấy về chuyện đã xảy ra trong
hội quán massage hôm ấy?”
“Sự việc đã xảy ra rồi, thẳng thắn còn
tốt hơn lừa dối.” Anh nói, “Nếu em không thể nói được, anh sẽ tìm cơ hội để nói với anh ấy.”
“Anh… đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?” Ngộ
nhỡ Trác Siêu Nhiên không tha thứ cho anh, hoặc là mãi mãi không thể gỡ
bỏ được nút thắt này trong tim, họ sẽ làm anh em với nhau như thế nào?
“Anh đã nghĩ rồi, anh ấy có thể sẽ mãi mãi không tha thứ cho sự phản bội
này…” Trác Siêu Việt nhìn cô, đưa tay ra đinh vuốt ve khuôn mặt cô, cuối cùng lại đặt tay lên vai cô, “Cho dù thế nào, bọn anh cũng là anh em
ruột, đây là sự thật không thể thay đổi được.”
Chính bởi vì họ là anh em ruột, sự phản bội này mới không thể tha thứ.
Đôi môi mỏng của Trác Siêu Việt mím chặt, khóe môi không còn nụ cười bất
cần nữa. Mộc Mộc nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ tới lúc họ gặp lại nhau,
Trác Siêu Việt đã quay lưng rời đi, nhớ tới những lời anh đã nói, anh sẽ tôn trọng cô giống như tôn trọng thánh mẫu Maria, cũng nhớ tới lúc Trác Siêu Nhiên bị thương, nhớ tới thần sắc hốt hoảng lo lắng của anh.
Hóa ra, không phải Trác Siêu Việt không hề để ý tới bất cứ thứ gì, mà là
thứ gì anh cũng có thể làm theo ý mình, thứ mà anh lưu tâm nhất chính là mối thân tình có liên quan tới huyết thống.
“Siêu Việt, em ra đi nhé, đến một nơi mà anh ấy sẽ không tìm thấy được.” Đây là con đường
cuối cùng của cô, cũng là côn đường mà cô không muốn lựa chọn nhất,
nhưng để che đậy cho sự phản bội này, cô tình nguyện ra đi.
Trác
Siêu Việt cắt đứt mộng tưởng không thiết thực của cô, “Cho dù em rời xa
Trung Quốc, chỉ cần anh ấy muốn tìm, anh ấy cũng có thể tìm được em.”
“Hay là, em tìm một người đàn ông khác để lừa dối anh ấy…”
“Không có tác dụng gì, anh ấy sẽ không tin.” Anh thu hàn tay đang đặt trên vai cô về, quay người, “Mọi chuyện cứ giao cho anh, em không cần phải suy
nghĩ bất cứ điều gì.”
Thấy anh muốn rời đi, Mộc Mộc vội vàng