
túm lấy tay anh, “Chắc chắn vẫn còn cách khác, anh cứ nghĩ lại thử xem…”
“Em không hiểu anh ấy, một khi anh ấy đã nhận định về một việc gì đó, sẽ kiên trì tới cùng, không ai có thể thay đổi được.”
Bãi đỗ xe ẩm ướt lạnh lẽo, một dải trống rỗng tĩnh mịch.
Mộc Mộc dựa lưng vào bức tường ẩm ướt, nhìn cánh cửa thang máy đang nặng nề mở a, anh bước vào bên trong, cho tới khi cánh cửa thang máy khép lại,
cô mới ôm ngực ngồi thụp xuống đất.
Những việc cần làm cô đều đã
làm rồi, tại sao tới phút cuối cùng, vẫn cần đến người đàn ông mà cô yêu thương nhất gánh vác những lỗi lầm mà cô đã phạm phải!
Có thể, có một biện pháp tốt hơn việc nói rõ sự thật.
Mộc Mộc đang suy nghĩ xem có nên đến gặp Trác Siêu Nhiên để nói chuyện hay
không, một đôi giày cao gót quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô, cô
ngẩng đầu lên nhìn, thấy thái độ hậm hực tiếc rằng gang chưa nấu được
thành thép hiện lên trên khuôn mặt Bạch Lộ.
Vịn tay vào tường đứng dậy, cô nở nụ cười đầy miễn cưỡng, “Sao chị biết em ở đây?”
“Vừa nãy gặp anh ta ở cửa cầu thang, anh ta nói với chị. Em đừng nói với chị, người đàn ông đó chính là anh ta nhé!”
Cô gật đầu.
“Mộc Mộc, em có biết mình đang làm gì không hả? Họ là anh em mà!”
“Em biết.” Cô lặng lẽ đi lên theo hướng chỉ dẫn của bãi đậu xe.
Bạch Lộ đuổi theo sau, chặn đường cô, “Em đi đâu?”
“ĐI tìm Trác Siêu Nhiên, nói với anh ấy rằng người có lỗi với anh ấy chính là em!”
“Em! Em nghĩ rằng nhận lỗi là xong ư? Chuyện này, cho dù là lỗi của ai, anh
ấy cũng không thể trách em, bởi vì em là bạn gái của anh ấy, còn anh ta
là em trai của anh ấy!”
Mộc Mộc dừng bước. Đúng vậy, cô ở bên bất cứ người đàn ông nào, Trác Siêu Nhiên đều không để tâm, cùng lắm thì
vứt bỏ cô giống như đồ cũ hỏng. Nhưng Trác Siêu Việt là em trai của anh…
Cô đang suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm thế nào, tiếng chuông điện thoại di
động của cô lại vang lên, là bác sĩ Trương ở bệnh viện Lục quân gọi tới, thông báo cho cô biết đã có kết quả sinh thiết thận, bảo cô ba giờ
chiều tới bệnh viện lấy kết quả.
“Bác sĩ Trương, kết quả sinh thiết của chúng tôi có thành công không?” Giọng nói đầy căng thẳng của cô có chút run rẩy.
“Nhóm máu và lymphotoxin tương thích với nhau, mức độ tương thích của HLA
cũng có thể đạt tới bốn điểm. Mặc dù không hoàn toàn tương thích với
nhau, nhưng hai người có quan hệ huyết thống ở cấp độ hai, trong tình
huống thông thường, một nửa chất ức chế miễn dịch là có thể khống chế
phản ứng loại trừ.”
Cũng có thể nói, cô có thể cứu bác của cô rồi!
Cô thật sự không thể ngờ rằng, xui xẻo suốt hai mươi mốt năm, cô cuối cùng cũng đã gặp may mắn một lần!
Ba giờ chiều, Mộc Mộc tới bệnh viện rất đúng giờ, nhưng bác sĩ Trương
không có ở phòng làm việc, đang ở phòng cấp cứu để khám cho một bệnh
nhân bị ngoại thương. Đôi chân cô lại bất giác đi về phía phòng bệnh của Trác Siêu Nhiên, cách lớp kính trên cửa, cô nhìn thấy Trác Siêu Nhiên
đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, đọc một tờ báo của lực lượng vũ
trang, chốc chốc lại đưa tay lên day day huyệt thái dương, dường như
đang đọc một cách rất khó khăn, nhưng anh vẫn rất kiên trì.
Trong phòng không có Trác Siêu Việt, cũng không có mẹ của anh, vậy là cô gõ cửa, bước vào.
Trác Siêu Nhiên nhìn thấy cô, có vài phần kinh ngạc: “Mộc Mộc? Sao em lại tới đây?”
“Bác sĩ Trương bảo em tới lấy kết quả sinh thiết thận.”
“Sinh thiết? kết quả thế nào?”
Mộc Mộc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, bình thản nói: “Kết quả rất tốt, chắc chắn có thể tiến hành cấy ghép thận.”
Anh nhíu mày, “Mộc Mộc, em… hãy đợi thêm một thời gian nữa, anh sẽ nhờ người liên hệ ở các nguồn hiến thận khác.”
“Không cần đâu, bây giờ nguồn hiến thận rất khan hiếm, muốn tìm thấy một người phù hợp rất khó. Hơn nữa, bác em lại không thể chờ đợi quá lâu.”
Trác Siêu Nhiên đang định nói, Mộc Mộc đã ngắt lời anh: “Siêu Nhiên, việc
hiến thận em đã quyết định rồi. Lần này em tới, là muốn nói với anh về
một chuyện khác.”
“Lại là chuyện muốn chia tay với anh?” Trác Siêu Nhiên hỏi với vẻ bât đắc dĩ.
So với việc để Trác Siêu Việt nói rõ sự thật, chi bằng chính bản thân cô
tự nói ra, ít nhát, cô cũng có thể đặt trọng điểm vào chỗ mà cô muốn
đặt.
“Em muốn kể cho anh nghe một câu chuyện.” Cô rầu rĩ mở
miệng, cố gắng để giọng điệu trở nên thẳng thắn ngay thật: “Rât nhiều
năm trước đây, em đã từng gặp một người đàn ông, đã gặp tiếng sét ái
tình với anh ấy. Đáng tiếc, em còn chưa kịp biết tên của anh ấy, đã phải vào trại cải tạo… Sau khi ra tù, em luôn đi tìm anh ấy, không ngờ…”
Cô dừng lại một chút, len lén liếc nhìn Trác Siêu Nhiên, anh đang lắng nghe rất chăm chú, đồng thời cũng đang suy nghĩ xâu xa.
Cô nói tiếp: “Em đã gặp anh. Anh và anh ấy rất giống nhau, vì vậy, ngay từ khi mới nhìn thấy anh…”
Cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, một cô gái ùa vào như cơn gió, “Anh Siêu Nhiên, em về rồi.”
Mộc Mộc kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy cô bé mà Trác Siêu Việt gọi là em
họ đang nhìn cô một cách hết sức ngạc nhiên. Còn Trác Siêu Việt lại đang đứng sững bên ngoài cửa với túi lớn túi nhỏ trên tay.
“Chị chẳng