
cô ra, lùi về phía sau
một bước…
Dù đã sớm dự liệu được kết quả như thế này, Mộc Mộc vẫn có cảm giác như bị anh đẩy xuống vách núi, trái tim bị chìm đắm trong
một vực sâu không đáy.
“Đây chính là sự “quan tâm” mà anh đã nói ư?” Cô cười chua chát, “So với em, anh còn để ý tới cảm nhận của anh ấy hơn nhiều…”
“Anh…”
“Anh không cần phải giải thích, em hiểu. anh ấy là anh trai của anh, hai
người có quan hệ huyết thống, tình sâu nghĩa nặng, vì anh ấy, anh có thể từ bỏ tất cả mọi thứ, phụ nữ thì được coi là gì cơ chứ!”
“Em! Có phải em muốn anh thừa nhận với tất cả mọi người rằng anh yêu chị dâu của mình thì em mới tin rằng anh quan tâm tới em?”
“Anh không cần phải thừa nhận. Em đã nghĩ tới một nơi mà Trác Siêu Nhiên
không thể tìm thấy được, đợi em thực hiện phẫu thuật xong, em sẽ ra đi,
em nghĩ, chúng ta có thể cũng sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa… Bảo
trọng!”
Cô dồn toàn bộ sức lực, mỉm cười, vòng qua anh bước về
phía con đường xuống núi, cỏ khô dưới chân phát ra những âm thanh gãy
vụn, tiếng nào tiếng ấy đều đinh tai nhức óc.
Cô biết anh đã rất khó xử, không thể kìm nén được nỗi khát khao từ đáy lòng, nhưng
cũng không muốn phản bội Trác Siêu Nhiên. Vì vậy, mỗi lần khi đã uống
say, anh mới không thể kiềm chế được bản thân, đợi đến khi tỉnh rượu,
lại coi như tất cả đều chưa hề xảy ra.
Anh nói: “Có những điều
anh không nói, em chắc cũng hiểu được.” Cô hiểu, cô cũng thừa nhận anh
đã làm rất nhiều việc cho cô, nhưng cô không thể phân rõ được, trong
những việc anh đã làm vì cô, có bao nhiêu phần là tình yêu, bao nhiều
phần là hổ thẹn áy náy, còn có bao nhiêu phần là do mất khả năng tự
kiềm chế sau khi đã uống say.
Thứ cô muốn có không nhiều, cho dù
không thể cho cô một lời hứa hay niềm hy vọng, nói một câu “Anh yêu em,
anh không hối hận!” cũng tốt, ít nhất cũng khiến cô chắc chắn rằng anh
đã từng yêu cô, nhưng ngay cả câu nói này, anh cũng chưa từng thốt ra.
Có thể, anh chưa hề thuộc về cô, cho dù hai cơ thể quấn chặt lấy nhau
không một kẽ hở, cô cũng không cảm nhận được tình yêu, chỉ có thể cảm
nhận được sự phát tiết trong dục vọng của anh!
Có thể, không phải là anh cho đi quá ít, mà là cô đã nghĩ quá nhiều.
“Tô Mộc Mộc… Anh yêu em!”
Gió nhẹ, mây mỏng, ánh chiều tà nhuốm đường chân trời thành một sắc hoa
hồng diễm lệ, ráng chiều giống như từng lớp hoa hồng đang nở rộ.
Bước chân của cô đứng sững lại, nước mắt rơi trên lớp cỏ khô dưới chân.
Cô cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ không nghe được câu nói đó…
Có câu nói này, đã đủ lắm rồi. Cô cố gắng hít thở, để bầu không khí trong lành tràn đầy lồng ngực, tiếp tục đi về phía trước.
Anh đuổi theo, túm lấy tay cô kéo mạnh. Cơ thể cô khẽ nghiêng về một bên,
anh thuận thế ôm lấy cô, quay người lại, đẩy cô đến bên chiếc xe ô tô
màu trắng.
Nếu yêu mà có thể điềm nhiên buông tay, đó không phải là tình yêu; nếu dục vọng có thể tự khống chế, đó không gọi là dục vọng…
Nỗi nhớ mong xa cách bao ngày, lời thổ lộ được chờ đợi đã lâu, sợi dây thần kinh đã bị kéo căng từ lâu của cô bỗng nhiên đứt rời.
Cô quên
hết mọi thứ, vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh. Trong
giây phút khi hai đôi môi chạm vào nhau, dục vọng lại giống như thuốc nổ vừa bén lửa, bùng nổ dữ dội.
Lý trí của cô trong chốc lát đã lệch ra khỏi quỹ đạo, trong đầu chỉ có một ý nghĩ- cô yêu anh!
Ánh chiều ta giữa thu, đỏ tươi như máu.
Nụ hôn giữa trời đất bao la, càng vấn vương, càng rối loạng, bàn tay cô
thuận theo vạt áo anh, luồn sâu vào bên trong, những ngón tay lạnh cóng
lướt qua đường cong trên lưng anh…
Đôi môi anh trượt xuống phía
dưới theo đà ngẩng mặt lên của cô, dưới cằm, trên cổ, cuối cùng trượt
tới phía sau tai cô. Hơi thở nóng ấm gấp gáp phả vào trong màng nhĩ của
cô, cô lại bỗng rơi vào vực sâu muôn trượng của dục vọng yêu đương.
“Siêu Việt…” Cô run rẩy khẽ gọi, càng khó kiềm chế những giọt nước mắt đang lăn xuống gò má mịn màng, “Em nhớ anh!”
Biết rõ đây là lỗi lầm, biết rõ tình yêu này sẽ khiến họ đi vào con đường
địa ngục, khó có thể quay đầu lại, họ cũng chấp nhận, cam tâm tình
nguyện, muôn đời muôn kiếp không trở lại được…
“Mộc Mộc, hãy nhận lời với anh…” Anh nâng khuôn mặt cô lên, nói một cách chân thành: “Đừng đi!”
Cô đắm đuối nhìn anh, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh vì tình cảm cuồng nhiệt mà cang thêm ma mị, đáy mắt đã nhuộm đầy sự tuyệt diễm của ánh
chiều tà.
Cô suýt nữa thì buột miệng nói rằng: Em không đi, cho
dù bị tất cả mọi người khinh bỉ nhổ nước bọt, chúng ta cũng phải ở bên
nhau.
“Anh hứa với em, sẽ không làm phiền em, đợi anh trai của
anh gặp được một người phụ nữ mà anh ấy yêu, đợi đến khi tất cả mọi
người đều quên rằng anh ấy đã từng có một cô bạn gái tên là Tô Mộc Mộc,
nếu đến lúc đó, em vẫn chưa gặp được người phù hợp, chúng ta sẽ bắt đầu
lại từ đầu, được không?”
“Liệu có một ngày như vậy không?”
Đay là lời hứa hẹn mờ mịt hư ảo nhất mà cô từng nghe, dường như là một
canh bạc với mức đền bù cực cao.
“Sẽ có.” Đôi môi anh như sợi
bông tơ mịn màng, rớt lên trán cô, giữa hai hàng lông mày của cô. “Đến
lúc